Chờ Tố Nguyệt đi vào hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa chân, Ngưng Hương tiếp tục nghe lén một lát, xác định đêm nay thực sự không sao, nàng mới lặng lẽ trở về phòng bên.
Một đêm ngủ ngon.
Hôm sau trời tờ mờ sáng Ngưng Hương đã thức dậy, dụi dụi mắt đi soi gương.
Môi dưới có vết trầy rõ hơn môi trên, hôm nay về nhà là không có cách nào để che dấu.
Ngưng Hương thở dài, đơn giản thu thập một phen, đến thượng phòng để xin phép, đụng vào Tố Nguyệt đang đi ra, trong lòng ôm đệm chăn của Bùi Cảnh Hàn. Hai mắt nhìn nhau, sắc mặt Tố Nguyệt như thường, mặt của Ngưng Hương ửng đỏ.
Đến Lãnh Mai Các thân cận hầu hạ Bùi Cảnh Hàn hơn nửa năm, hai người ai cũng biết đây là có chuyện gì.
Lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó Tố Nguyệt đi ra ngoài, Ngưng Hương ở cửa đứng một lát, trấn định lại rồi mới bước vào phòng, rủ mắt xuống hỏi nam nhân đứng ở trước tủ áo: Thế tử còn gì cần dặn dò em sao?
Hầu hạ ta mặc quần áo. Bùi Cảnh Hàn lấy một bộ y phục màu xanh nhạt ra.
Ngưng Hương liền đi đi qua, tiếp nhận xiêm y, thuần thục hầu hạ hắn.
Bùi Cảnh Hàn cúi đầu nhìn nàng, thấy trên môi nàng bị thương, nhớ đến hương vị đước nếm thử rất nhiều lần trong giấc mơ, nhịn không được đưa tay.
Ngưng Hương sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau, cái khó ló cái khôn tìm cớ, Thế tử muốn mang ngọc bội?
Hồ ly giảo hoạt, con thỏ cũng muốn thành tinh, Bùi Cảnh Hàn cuối cùng mắt nhìn môi nàng, thản nhiên nói: Em đi đi, ta tự mình thay.
Ngưng Hương cầu còn không được, sau khi nói lời từ biệt lập tức ra khỏi phòng.
Quay về phòng bên xách túi hành lí, Ngưng Hương bước chân nhẹ nhàng đi về hướng cửa hông, Lý ma ma đang chờ, hai người vừa đi vừa nói, vừa đi về hướng phố bán quà bánh.
Lần này mua hạt dẻ, Ngưng Hương cũng không có gặp được Lục Thành, nàng cũng đã sớm quên lần gặp gỡ hôm đó.
Lý ma ma cũng không nhớ, dù sao nhà của Lục Thành cách nơi này quá xa, nên đương nhiên hắn không thể thỉnh thoảng xuất hiện mãi ở nơi này được.
Chỉ là lần này hai người chưa kịp đi đến cửa thành Bắc thì đã nghe có tiếng người cất cao giọng gọi từ phía sau Từ cô nương .
Ngưng Hương họ Từ, mặc dù cảm thấy đối phương kêu hẳn không phải là nàng, nhưng vẫn tò mò đưa mắt nhìn sang, liền thấy sau lưng mấy trượng, có một chiếc xe lừa đang chậm rãi đi đến, Người đánh xe là nam nhân mặc một thân áo ngắn vải thô màu xám tro, làn da màu lúa mạch cực kì tuấn tú, nhất là đôi mắt đào hoa sáng ngời có thần, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn qua nàng cùng Lý ma ma.
Lục đại ca? Ngưng Hương kinh ngạc kêu.
Tại sao lại gặp nữa rồi?
Đang ngơ ngẩn, từ sau lưng của Lục Thành đột nhiên thò ra một đứa bé trai, hai tay vịn Lục Thành, đôi mắt to đen lúng liếng trực tiếp đối mặt với Ngưng Hương.
Ngưng Hương khiếp sợ há miệng ra.
A Nam vẫn còn chưa xem đủ, thân thể nhỏ xíu đột nhiên bị cô cô A Đào ôm eo hắn kéo lại nói: Lúc ngồi xe không được lộn xộn!
A Nam liền ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi cô cô.