Kiếp trước, Thẩm Du Du hại nàng sống không bằng chết, nên kiếp này, nàng muốn vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Du Du, xem nàng bị Bùi Cảnh Hàn chán ghét và vứt bỏ.

Bùi Cảnh Hàn đối đãi với nàng như thế nào, Tố Nguyệt không quan tâm, Bùi Cảnh Hàn sủng nàng nàng liền nhận, Bùi Cảnh Hàn chán ghét mà vứt bỏ Thẩm Du Du sau sủng ái di nương hoặc kế thất bên cạnh, nàng cũng không sao cả. Tình yêu, thứ tình cảm xa xỉ đó, nàng đã hưởng qua một lần, ngọt bùi cay đắng đều hưởng qua, kiếp này, nnagf không muốn sa vào trong đó thêm lần nào nữa.

Tựa như đối với đôi vòng tay hồng san hô này, nàng đã từng rất muốn, rất muốn, nhưng bây giờ...

Hai mắt nhìn chằm chằm vật trong lòng bàn tay nam nhân, Tố Nguyệt chợt nở nụ cười, nhìn Bùi Cảnh Hàn nói: Vốn là rất thích, nhưng nhớ đến lời Ngưng Hương nói đây là sâu biển, nên hơi có chút sờ sợ.... Thế tử, muốn tặng cho em sao?

Làm như ngây thơ, Tố Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Mà đối với một nam nhân khi tặng đồ để lấy lòng nữ nhân như Bùi Cảnh Hàn mà nói, không có gì mất hứng hơn việc lễ vật mà mình chuẩn bị tỉ mỉ lại bị người ta không thích.

Mặc dù bị đôi mắt long lanh quyến rũ như hồ ly của Tố Nguyệt khơi mào dục hỏa, nhưng Bùi Cảnh Hàn lại không hài lòng sự bắt đầu như thế, lần chuổi hồng san hô trong tay, cười khổ nói: Lúc mua hồng san hô, ta lại nhớ đến cá tính thích chưng diện của em... Nhưng nếu em đã không thích thôi để mai ta thưởng cho nha hoàn khác.

Đem vòng tay mình tốn hai mươi lượng để mua lại tặng không cho người khác .

Tố Nguyệt mấp máy miệng, nhìn Bùi Cảnh Hàn một cái, một tay lấy vòng tay san hô đoạt lại, nhanh chóng lui về phía sau nói: Vậy thì cho em đi, em cực khổ hầu hạ thế tử như thế, tại sao lại đem đồ xinh đẹp thế này tặng cho người khác? Các nàng muốn, nằm mơ đi!

Nói xong liền đem vòng tay đeo đến trên cổ tay mình.

Bùi Cảnh Hàn nở nụ cười trêu cợt, dựa vào ở đầu giường, mắt say lờ đờ mông lung nhìn nàng, Không phải chê nó là sâu sao?

Nếu vậy em có thể đem bán lấy tiền nha, ít ra cũng được mấy lượng bạc. Tố Nguyệt giảo hoạt nháy nháy mắt với hắn, nói xong liền đi ra ngoài, Em bưng nước cho ngài rửa chân đây.

Tiểu hồ ly đến miệng lại chạy, Bùi Cảnh Hàn ngửa mặt ngã xuống giường, xoa xoa cái trán, âm thầm cân nhắc lần sau nên tặng cái gì cho hai nha hoàn nhà mình được vui, đã thất bại một lần, lần sau tuyệt đối không thể tiếp tục thất bại.

Ngoài cửa sổ, Ngưng Hương thừa dịp Tố Nguyệt đi ra, vụng trộm chạy tới góc tường trốn tránh trước, ngồi chồm hổm xuống, tim đập bùm bùm.

Hưng phấn .

Ngưng Hương thật sự không nghĩ tới, nàng thuận miệng nói một câu nói dối, lại trùng hợp giúp Tố Nguyệt đêm nay không bị thế tử khinh bạc, sớm biết nói không thích phần lễ vật sẽ bỏ đi ý xấu của Bùi Cảnh Hàn, nàng làm gì chịu khổ cứn rách môi như thế chứ?

Nhưng cũng không thích hợp, kiếp trước nàng cũng đã nói không thích, Bùi Cảnh Hàn lại không hề dễ nói chuyện như vậy.

Sờ sờ vẫn thấy đau môi, Ngưng Hương thoáng hoang mang, không hiểu có khác biệt nơi nào.

Nhưng nàng cùng Tố Nguyệt đều tránh thoát một lần, vẫn đáng giá để cao hứng nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play