Chương này là bản dịch
Vàng thật bạc trắng sáng lóa, huynh đệ Lý gia thấy vậy lập tức không do dự nữa, người trước người sau chạy nhanh đến quỳ xuống nói: Lão gia, Lục Thành không phải người nhà chúng cháu, số tiền ngài phải đưa cho chúng cháu mới đúng chứ? Cháu sợ Lục Thành cố ý mua những đồ kém chất lượng, tiền dư lại hắn cất làm của riêng...
Lý bá vừa mất, các ngươi thân là con ruột không ở trong phòng than khóc, chỉ biết tính toán tiền tài, thật là đủ hiếu thuận . Nghiêm Kính đương nhiên đứng về phía Lục Thành, châm chọc nhìn chằm chằm hai người.
Huynh đệ Lý gia còn muốn thanh minh, Ngô lão gia đã dẫn nhi tử đi thẳng.
Lục Thành cùng Nghiêm Kính tiễn người ra ngoài, không đợi xe ngựa Ngô gia đi xa, huynh đệ Lý gia liền nhào tới muốn cướp bạc. Lục Thành lui lại mấy bước, thấy hai người như chó điên muốn đoạt túi tiền, lửa giận của Lục Thành đột nhiên xuất hiện, hắn cảm thấy khổ sở thay Lý bá, hắn tức hai huynh đệ bất hiếu, không chút lưu tình cho mỗi người một cước, giơ túi tiền trước mặt thôn dân quát lớn: Còn dám cướp nữa ta lập tức cầm bạc rời đi!
Huynh đệ Lý gia sợ hãi nhìn chăm chú.
Thấy bọn họ đã đàng hoàng, Lục Thành thở hổn hển mấy hơi, lạnh giọng báo cáo: Bây giờ ta lên trấn trên mua đồ, đến lúc đó sổ sách giao cho các ngươi, các ngươi cảm thấy không đúng cứ việc đi vài cửa tiệm đối chất, Nghiêm Kính chúng ta đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT