Bởi vì đang là buổi trưa nên những hộ gia đình trong thôn đều đang chuẩn bị ăn cơm, cho nên bọn người Ngưng Hương trên đường trở về nhà cũng không gặp qua ai khác.

Rất nhanh đã đi đến trước cửa nhà.

Đại bá phụ Từ Thủ Lương của Ngưng Hương là trưởng tử của Từ gia, lúc ông thành thân đã xây thêm căn nhà mới bên cạnh căn nhà cũ, chờ khi phụ thân Ngưng Hương cũng lấy vợ thì đem nhà cũ sửa chữa lại, cho nên hai huynh đệ ở sát vách nhau. Để tiện đi đi lại lại cũng để bớt việc, cho nên hai nhà sát nhau lại chung tường, trong sân cũng không xây tường để có việc gì thì trực tiếp đi từ trong sân qua lại, khỏi cần phải vòng qua cửa.

Hiện tại Ngưng Hương thì đang làm nha hoàn ở Hầu phủ, A Mộc thì ở nhà của Đại bá phụ, cho nên nhà nàng vẫn luôn trong tình trạng khóa cửa. Không có ai ra vào cho nên lớp tuyết đang đọng trước cửa cũng không cần tốn công quét dọn, trong một thôn chỉ có bốn hộ gia đình, trước cửa mỗi nhà đều có tuyết đọng trắng xóa, làm nhìn mênh mông xa cách, lại có vài phần thê lương.

Nghĩ đến cha mẹ đã qua đời, Ngưng Hương có chút thương cảm, vừa đi vào trong nhà Đại bá phụ vừa sờ đầu đệ đệ, âm thầm hy vọng tiểu tử này mau chóng lớn lên, lấy vợ sinh con, để cho nhà mình lại khôi phục náo nhiệt như xưa.

Từ Thủ Lương đang chẻ củi ở trong sân, thấy bọn nhỏ đã trở lại, nhìn thấy cháu gái như nụ hoa chớm nở đã hơn một tháng không gặp, ông lập tức nở nụ cười, để xuống búa trò chuyện với nàng, Hương nhi đã về rồi à, nhưng sao nhìn cháu có vẻ gầy hơn vậy?

Tháng giêng ở trong phủ rất là bận rộn, chắc vì vậy mà cháu hơi mệt. Ngưng Hương mỉm cười nói qua loa, không muốn để cho người nhà phải lo lắng.

Tỷ tỷ mua cho cháu hạt dẻ , còn có lê chua nữa! Đối với A Mộc mà nói, tỷ tỷ trở về bé liền cao hứng giống như được đón tết vậy, giơ bao giấy dầu trong tay lên đưa Đại bá phụ xem, lại còn muốn khoe luôn quả lê chua lớn, cúi đầu xuống nhìn mới nhớ tới lê chua đang ở trong tay đường huynh, vì vậy ra hiệu cho Đại bá phụ nhìn đường huynh.

Đây không phải là loại trái cây mà người nông dân như họ có thể tùy tiện ăn, Từ Thủ Lương chắc chắn là sẽ không mua mấy thứ như vậy, nhưng tiền là của cháu gái, thấy nàng yêu thương đệ đệ muội muội mới mua nhiều thứ như vậy, Từ Thủ Lương cũng sẽ không quản.

Lý thị đang ở trong bếp chuẩn bị nấu ăn, nghe vậy liền không vui, lật đật để con dao phay xuống, đi tới trước cửa nhìn thấy hai tiểu cô nương mỗi người cầm một quả dưa lê, trong tay nhi tử thì đang cầm hai trái, cộng lại cũng phải hai mươi mấy văn tiền, bà không khỏi nhíu mày quở trách Ngưng Hương, Thích hạt dẻ thì chỉ cần mua hạt dẻ thôi, cháu còn mua mấy thứ lung tung này làm gì? Tiền dư thì tiết kiệm lại để dành cho A Mộc cưới vợ không phải ổn hơn sao?”

Từ Thu nhi biết rõ mẫu thân nhà mình, một đồng tiền hận không thể bẻ làm đôi để xài, vội vàng cười giải thích: Nương, tỷ tỷ lúc chờ xe đã gặp được Lục đại ca ở trấn Đông Lâm đi thăm người thân trở về, may mắn cùng đường nên đi nhờ xe, lê chua này là do Lục đại ca cho chúng con , tỷ tỷ không những không tốn tiền mua lê chua, mà còn không mất bốn văn tiền để đi xe nữa.

Không cần bà bận tâm. Từ Thủ Lương liếc mắt trừng thê tử một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play