Lục Thành tươi cười thầm khen bé hiểu chuyện, nhưng sau đó lại xoay người, vén tấm vải thô trên cái sọt sau lưng ra.

A Mộc cúi đầu nhìn, thấy rõ đồ bên trong, đôi mắt đen mở to: Huynh cũng có hạt dẻ!

Còn có thật nhiều quả lê chua...

A Mộc nhịn không được nuốt nước miếng.

Những thứ này đều là do tam thẩm đưa cho hắn, Lục Thành lấy ra bốn quả nhét vào trong lòng A Mộc, sờ đầu bé nói: Lục đại ca đã có hạt dẻ rồi, không cần của A Mộc đâu, A Mộc thích ăn lê chua không?

A Mộc gật gật đầu.

Lục Thành liền kêu bé chia cho ba người Ngưng Hương.

Từ Hòe từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng thấy Lục Thành nói hắn khách khí nên hắn đành phải nhận lấy. Huynh trưởng đã nhận, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi cũng không cự tuyệt nữa, cùng nhau nói lời cảm tạ.

Lục Thành quay đầu lại nhìn các nàng một cái, ánh mắt dừng lại trên người Ngưng Hương trong giây lát.

Ngưng Hương đang vội vã đón lấy quả lê chua trong lòng A Mộc sắp rớt xuống nên không phát hiện, nhưng Từ Thu Nhi lại nhạy cảm nhìn thấy. Chờ khi Lục Thành xoay qua chỗ khác, nàng mới lặng lẽ quan sát đường tỷ ngồi bên cạnh, vừa thay đường tỷ vui vẻ vì nàng có dung mạo như hoa đào, lại âm thầm tiếc hận. Một cô nương tốt như vậy, nếu có thể chuộc thân nhất định rất hoàn hảo, bên trong Hầu phủ cho dù giàu có đến đâu, thì đường tỷ ở đó chỉ lo hầu hạ người khác, nhất định không tự do như ở trong thôn.

Một nhà đoàn tụ, trên đường vừa nói vừa cười nên không chú ý đã đến đầu thôn Liễu Khê.

Lục Thành hỏi Từ Hòe nhà ở đâu, muốn đưa bọn họ về đến tận cửa.

Từ Hòe liền nói không cần, nhảy xuống xe lừa trước, chỉ nhà ở phía cuối đường của thôn bắc Chúng tôi ở chỗ kia, phía ngoài cùng chính là nhà của chúng tôi, Lục huynh có rảnh đến ngồi chơi, về sau nếu có cần tôi giúp gì thì cứ việc tới tìm tôi.

Được, vậy chúng ta xem như đã thân nhé. Lục Thành cởi mở nói, nói xong tròng mắt lại nhìn về phía Ngưng Hương bên kia.

Ngưng Hương cũng nhìn thấy, tự đáy lòng nói lời cảm tạ: Hôm nay đa tạ Lục đại ca, còn khiến huynh tốn kém nữa.

Cúi đầu nhìn đệ đệ trong lòng ôm lê chua, một quả như vậy cũng tốn mấy văn tiền rồi.

Lục Thành cũng nhìn A Mộc, A Mộc hiện tại cũng không sợ người lạ nữa, miệng nhỏ cực kì ngọt ngào, Lục đại ca đến nhà chúng ta ngồi đi!

Lục Thành bật cười, lần nữa hướng về Từ Hòe cáo từ, mặc dù không muốn nhưng vẫn đánh xe quay về.

Hành lí của Hương nhi có nặng không? Đại ca cầm thay muội nhé?

Không nặng, chỉ có hai bộ quần áo thôi, cám ơn đại ca.

Người một nhà khách sáo như vậy làm gì.

Đại ca cầm lê chua cho đệ đi, đệ muốn ăn hạt dẻ!

Xe lừa dần dần đi xa, tiếng nói chuyện của huynh muội Từ gia sau lưng dần dần không thể nghe được nữa, lúc rẽ vào khúc ngoặt, Lục Thành quay đầu lại thì trên đường đã không còn bóng dáng bốn người bọn họ nữa rồi. Xe lừa chạy ra khỏi thôn Liễu Khê, hắn lại nhìn về phía thôn bắc, chỉ thấy khói bếp lượn lờ bốc lên, mỗi gia đình đều đang chuẩn bị buổi cơm trưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play