Nếu nàng đã cố ý nói sang chuyện khác, Lục Thành cũng phối hợp nói: Đúng vậy, tự nhiên muội ấy thèm ăn, tối qua còn năn nỉ tôi mấy lần.
Bọn trẻ con đều như vậy. Thấy hắn vẫn chưa xoay qua chỗ khác, Ngưng Hương không còn dũng khí đối mặt, lại cúi đầu xuống, làm bộ kiểm tra dây buộc bao giấy dầu có lỏng hay không, Đúng rồi, A Nam mới mười tháng, huynh đừng trực tiếp cho bé ăn, tốt nhất nghiền nát rồi đút cho bé, một lần chỉ đút một thìa, cách vài ngày lại đút, hạt dẻ tuy bổ nhưng ăn nhiều quá sẽ không tốt.
Thấy nàng ôn nhu lại biết cách chăm sóc trẻ con, Lục Thành nhìn tiểu cô nương đang ngồi ở đó, đột nhiên kích động muốn trực tiếp ôm nàng làm vợ.
Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu thôi.
Thu hồi ánh mắt, Lục Thành cất lời khen tự đáy lòng: Đa tạ cô nương đã nhắc nhở, A Mộc có người tỷ tỷ tốt như vậy là phúc khí của cậu ấy.
Giúp đỡ được người khác, Ngưng Hương mím môi cười. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống trên người khiến nàng thoải mái, nàng nhìn nam nhân đang ngồi phía trước, nhỏ giọng nói: Tôi chợp mắt một lát, khi nào đến nơi huynh gọi tôi một tiếng được không? Nói sớm một chút, tránh để hắn hỏi mà không thấy nàng trả lời lại cho rằng nàng thất lễ.
Nàng nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, trong lúc vô tình lại biểu lộ sự tin tưởng với hắn, giọng nói của Lục Thành vì vậy cũng trở nên dịu dàng hơn, Được.
Sau lưng không còn tiếng động, đi được đoạn đường Lục Thành mới quay đầu lại, liền thấy nàng đang gối đầu lên bao đồ để ngủ, mặt hướng ra ngoài, nhỏ nhắn lại xinh xắn, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Tâm hắn đột nhiên mềm nhũn, cảm thấy nàng giống như là nàng dâu nhỏ nhà hắn, hai người vừa mới đi thăm người thân trở về.
Lục Thành nhìn thêm một lúc, sau đó điều khiển chú lừa đi chậm lại, tránh để xóc nảy đến nàng.
Ngưng Hương vừa mới khỏi bệnh nên rất dễ buồn ngủ, nhưng ngồi ngủ lại không thoải mái, cho nên lúc cách thôn Liễu Khê ba bốn dặm nàng đã tỉnh lại. Lúc mở mắt đã thấy con đường về nhà quen thuộc, ở trong thôn tuyết rơi rất lớn, trên cánh đồng một mảnh trắng xóa, chỉ có chỗ tuyết mỏng ở bờ ruộng mới lộ ra chút màu nâu của đất.
Những dấu chân trên tuyết bị bánh xe đè qua, hai bên đọng đầy tuyết, cây bạch dương đã sớm rụng hết lá, chỉ còn vài cành nhánh gầy guộc đâm thẳng về phía bầu trời xanh thẳm.
Vừa yên tĩnh lại kỳ ảo.
Ngưng Hương vẫn giữ nguyên tư thế lim dim, tham luyến ngắm nhìn cảnh tuyết của quê nhà, trong đầu lúc là hình ảnh trên thuyền xuôi về phía nam, lúc là nước sông lạnh như băng,trong chốc lát lại hiện lên hình ảnh chơi đùa trên con đường này lúc nhỏ, đệ đệ tựa thân thể nho nhỏ vào lòng nàng.
Xe lừa đột nhiên dừng lại.
Ngưng Hương kinh ngạc quay đầu, bởi vì động tác đột ngột mà nước mắt đã rơi xuống.
Lục Thành đang ở phía trước cứng người lại.
Sắp đến thôn Liễu Khê, hắn đang định gọi nàng dậy, ngừng xe là vì muốn trước khi nàng tỉnh có thể trộm ngắm gương mặt của nàng một lúc, nhưng không ngờ mới vừa nhảy xuống xoay đầu lại cũng nàng đang nhìn hắn, nước mắt lăn xuống từ trong đôi mắt hạnh xinh đẹp, yên tĩnh lại đau thương, tựa như đứa nhỏ không nơi nương tựa.
Lục Thành tự nhận bản thân rất am hiểu việc giao tiếp, nhưng khi nhìn thấy nàng như vậy, đột nhiên lại không biết nói gì.
Trong lòng Ngưng Hương biết mình vừa thất thố, nhanh chóng cúi đầu, vừa dụi mắt vừa lúng túng cười nói: Vừa rồi gió thổi nên cát bay vào...
Gió ở quê rất lớn. Lục Thành không muốn khiến nàng khó xử đành hùa theo nàng, nói xong nhịn xuống hoang mang trong lòng, hắn làm bộ như kiểm tra dây buộc lừa, Đầu đường phía trước có mấy người, cô nương xem có phải người thân tới đón cô nương hay không ?
Trong lòng Ngưng Hương vui mừng, lập tức ló đầu ra ngoài.
Con đường này là hướng nam bắc, phía trước có một ngã ba, bình thường Ngưng Hương ngồi xe Quách lão tam sẽ xuống xe ở đó, lại đi dọc theo con đường nhỏ, mất khoảng một khắc là có thể về đến nhà. Lúc này, trên con đường nhỏ cạnh ngã ba quả nhiên có ba thân ảnh, từ cao đến thấp đang xếp hàng giống như một cái thang.
Ngưng Hương nín khóc mỉm cười, biết rõ đó chính là người nhà của nàng, đường huynh Từ Hòe, đường muội Từ Thu Nhi, còn có đệ đệ ruột A Mộc.