Ngưng Hương thấy hắn không quay đầu lại, thân thể nhẹ nhàng buông lỏng, khẽ ừ một tiếng. Cảm giác thái độ mình hơi lạnh lùng, Ngưng Hương vội vàng nói: Lần này may mắn gặp được huynh, nếu không tôi vẫn còn đang chen lấn trên xe giống như những người kia. Lý ma ma đã nói cảm tạ nhưng nàng vẫn còn chưa cảm ơn hắn.

Lục Thành cười cười, Thôn chúng ta là hàng xóm với nhau, chở cô nương một đoạn cần gì phải khách khí như vậy.

Vạn sự khởi đầu nan, hiện tại Ngưng Hương mới xem đối phương là đồng hương, hiếu kỳ hỏi hắn, Phủ thành xa như vậy, vì sao huynh không đi tới thôn ở trấn Bắc bán củi?Giá tiền cũng không kém nhau, nếu đi Phủ thành thì giờ Dần đã phải xuất phát đúng không? Thôn phía Bắc có thị trấn, cũng chỉ cách đó có sáu dặm.

Giọng nói của nàng êm dịu, là thanh âm dễ nghe nhất Lục Thành từng nghe thấy, cuối cùngnhịn không được quay đầu nhìn nàng.

Đột nhiên Ngưng Hương ý thức được mình đã nói nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống.

Người ta muốn đi Phủ thành thì đi, nàng hỏi nhiều làm gì?

Tâm tư của nàng đều hiện lên hết trên mặt, Lục Thành nín cười nói: Tam thúc của tôi ở trong Phủ thành, tôi lại có việc tìm ngài nên thuận tiện kéo củi qua bán .

Ngưng Hương nghe xong đã hiểu ra, nhưng bởi vì vừa rồi xấu hổ nên không nói gi thêm .

Nàng không nói, nhưng Lục Thành lại nghĩ đến khi nãy nàng nhìn Lý Tiến Bảo cười ngọt ngào, liền hỏi thăm: Cô nương làm ở Hầu phủ mấy năm rồi? Sau này có dự tính gì chưa? Làm nha hoàn lâu như vậy, cô nương có suy nghĩ tích góp tiền chuộc thân không?

Cô nương này xinh đẹp, tính tình lại nhu hòa, Lục Thành không phủ nhận mình đã có chút động tâm, thôn bên cạnh không phải là không có cô nương nào vừa mắt, nhưng nàng là người đầu tiên khiến hắn cảm thấy muốn gần gũi, nên cố ý hỏi cho rõ ràng. Nếu như nàng vẫn muốn làm nha hoàn, hắn chỉ còn cách từ bỏ tâm ý, còn nếu nàng muốn chuộc thân, hắn liền muốn thử xem sao.

Trong lòng có ý nghĩ muốn cưới nàng cho nên ngữ khí của hắn cũng có chút tùy ý.

Chuộc thân sẽ khôi phục lại hộ tịch trong sạch, làm nha hoàn có lẽ sẽ được sống trong phú quý, nhưng lại ti tiện.

Ngưng Hương sợ bị đồng hương hiểu lầm nàng là người cam chịu. Khẽ nắm bao giấy dầu, rũ mắt nói: Tôi sẽ chuộc thân, đệ đệ còn quá nhỏ nên tôi muốn về nhà chăm sóc, nhưng tôi cũng không biết khi nào mới có thể ra khỏi phủ, mong huynh đừng nói cho người khác biết, nếu không truyền tới tai của chủ tử, tôi sợ ngài ấy sẽ không vui.

Chuộc thân về nhà, chăm sóc đệ đệ.

Quả nhiên nàng không phải loại loại người bị tiền tài che mắt mà muốn làm di nương hoặc gả cho quản sự.

Lục Thành nhìn chằm chằm gò má mềm mại của nàng,càng nhìn càng thích, thử hỏi dò xét: Cô nương ở Hầu phủ làm việc ở đâu? Chủ tử của cô nương khó lắm sao? Tuy Lý ma ma nói chuyện rất nhiều, nhưng lại không nói về công việc của Ngưng Hương.

Ngưng Hương mấp máy môi.

Năm ngoái nàng được nâng lên làm đại nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn,trong thôn cũng có người nhàn rỗi không có việc gì lại đi đồn đại nàng muốn làm di nương, không ngờ đến người ngoài thôn cũng hiểu lầm.

Trong phủ mọi người đều rất hòa thuận, chỉ có điều chọn nha hoàn thích hợp tốn rất nhiều thời gian, nếu tôi đi bọn họ phải tìm người mới cho nên ít nhiều gì vẫn cảm thấy không vui. Nàng cố ý nói mơ hồ cho qua chuyện, sợ hắn hoài nghi hoặc truy hỏi, Ngưng Hương ngẩng đầu cố gắng tỏ ra tự nhiên, cười hỏi hắn, Huynh mua hạt dẻ cho muội muội ăn phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play