Ngay tại ngã ba, ba người Từ Hòe đứng đây đợi nàng ước chừng đã hai khắc đồng hồ, tất cả đều nôn nóng tới đón muội muội hoặc tỷ tỷ bởi vì nhà nghèo mà bất đắc dĩ bán mình làm nô tỳ.
A Mộc năm tuổi rất nhớ tỷ tỷ, bởi vì mỗi lần tỷ tỷ về nhà sẽ mang cho hắn đồ ăn ngon,cho nên cứ một lát lại chạy đến bên cạnh đường huynh, ngước đầu hỏi hắn, Đại ca, tại sao tỷ tỷ còn chưa về?
Đứa bé mặc một chiếc áo bông thật dầy, đứng ở trong tuyết giống như một quả cầu béo tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng nõn, chóp mũi bởi vì gió lạnh mà đỏ bừng, nhưng bé không cho rằng chuyện chờ tỷ tỷ trở về là chịu khổ, trong đôi mắt đen lúng liếng vô cùng hưng phấn.
Từ Hòe xoa đầu đệ đệ, nhìn phía xa xa nói: Sẽ về nhanh thôi, A Mộc đừng vội, đệ đi đắp cầu tuyết đi, lát nữa đưa cho tỷ tỷ xem.
Trẻ con dễ bị lừa gạt, A Mộc vốn đã thích nghịch tuyết, lập tức nhanh chân chạy đi, thân thể nho nhỏ ngồi xổm ở ven đường, chăm chú gom những vóc tuyết chưa bị chạm qua, ở bên cạnh hắn, sáu bảy quả cầu có lớn có nhỏ đang xếp thành hàng, đều là do bé trong lúc chờ đợi tỷ tỷ đắp thành.
Đắp cầu tuyết nhìn như có vẻ rất lạnh, nhưng kỳ thật chỉ cần đắp trong chốc lát thì hơi nóng sẽ tỏa ra từ lòng bàn tay, cực kỳ ấm áp, trong thôn đã có người từng nói, đó là mùa đông khi làm việc mà bị lạnh, có thể dùng tuyết chà xát hai tay, chà mấy lần là có thể trị bệnh nứt da.
Từ Thu Nhi không thích nghịch tuyết, nhưng thấy đệ đệ tích góp hăng say như vậy, nàng nhịn không được cũng đi tới ngồi bên cạnh chơi với bé.
Từ Hòe tiếp tục nhìn về phía trước, đến lúc đệ đệ muội muội lăn xong cầu tuyết đứng lên, tầm mắt hắn cũng thấy được chấm đen nhỏ nơi xa xa kia.
Là một chiếc xe lừa.
Từ Hòe có hơi thất vọng, cũng có chút sốt ruột, trước kia giờ này đường muội đã về, hôm nay sao lại vẫn chưa tới nhỉ?
A Mộc không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy xe thì nghĩ là tỷ tỷ đã trở về, hưng phấn chạy về phía xe lừa, vừa chạy vừa kêu tỷ tỷ. Từ Hòe vừa thấy tiểu tử kêu to hai tiếng tỷ tỷ liền kéo hắn lại, ôm lấy đệ đệ dụ dỗ nói: A Mộc ngoan, tỷ tỷ ngồi xe la, còn kia là xe lừa, không phải là xe mà tỷ tỷ hay về đâu.
Trong thôn có người nuôi lừa cũng có người nuôi la, A Mộc đã hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn lập tức ỉu xìu, tay ôm cổ đường huynh, thân thể nhỏ bé nhìn về phía sau xe lừa đang đi tới, lại hỏi lần nữa, Khi nào Tỷ tỷ mới trở về?
Phía sau xe lừa không còn chiếc nào khác, Từ Hòe lại muốn gạt đệ đệ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mong chờ của A Mộc, đột nhiên không muốn nói nữa.
A Mộc chúng ta lại đắp thêm mấy quả cầu tuyết nữa đi, đắp được hai mươi quả thì tỷ tỷ sẽ trở về! Từ Thu Nhi ôm lấy đệ đệ từ trong lòng đại ca, hôn cậu bé một cái rồi khoa trương nhét trở lại trong lòng huynh trưởng, Không được không được, A Mộc quá nặng, muội ôm không nổi, đại ca mau nhận lấy!
Thấy nhị tỷ tỷ ôm không nổi hắn, A Mộc cười khanh khách.