Nắng sớm mờ mờ, ở trước cửa bên phía đông của phủ Trấn Viễn Hầu, Lý ma ma toàn thân mặc áo bông bằng vải mịn, tinh thần vô cùng phấn chấn vừa cùng ma ma giữ cửa trò chuyện, vừa đứng đây đợi Ngưng Hương, ngẫu nhiên có vài hạ nhân khác ra ngoài phủ đều lên tiếng chào hỏi, hầu như ai bà cũng có thể gọi tên đáp lời, nhân duyên vô cùng tốt.
Đến đây! Ma ma giữ cửa híp đôi mắt, nhìn tiểu nha hoàn đang ở bên kia đi tới, thật lòng khen ngợi: Ngưng Hương lớn lên quả thật thanh tú xinh đẹp, nếu muốn so sánh, thì Hầu phủ chúng ta có mỏi mắt cũng tìm không ra người đẹp hơn Ngưng Hương. Vẻ đẹp như thế này, tương lai muốn trở thành di nương không hề khó, tựa như Liễu di nương kia, không những bản thân sống tốt mà còn có thể giúp đỡ gia đình.
Lý ma ma không biết suy nghĩ của đối phương, chỉ thích nghe người khác khen Ngưng Hương xinh đẹp, liền gật đầu với Vinh Yên, tươi cười nhìn Ngưng Hương đi lại gần.
Thân là đại nha hoàn của Lãnh Mai Các, nên Ngưng Hương được mặc xiêm y bằng tơ lụa, tuy nhiên ở trong Hầu phủ lại không có gì nổi bật, nhưng đi ra ngoài nếu trộn lẫn trong đám dân chúng áo vải trên đường nhất định sẽ khiến người khác chú ý. Ngưng Hương không thích bị mọi người nhìn chằm chằm như đang thưởng thức vật quý hiếm, bởi vậy nên mỗi lần về nhà nàng sẽ mặc áo vải.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu quả hạnh, mái tóc đen như mực được bùi thành ha búi dùng dây vải màu hồng quấn lại, toàn thân lại không mang đồ trang sức, ngoại trừ khuôn mặt non mềm xinh đẹp, nhìn cách ăn mặc thì giống như các cô nương bình thường khác trong thôn.
Bùi Cảnh Hàn không thể nhìn nổi cách ăn mặc của nàng như vậy, nhưng nghĩ lại trên đường trở về, nếu nàng ăn mặc không nổi bật như vậy lại càng an toàn, cho nên đành nhịn xuống không để ý nữa. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp, một tiểu cô nương mười bốn tuổi có khuôn mặt trắng mịn hồng hào, mắt hạnh khi cười ướt át xinh đẹp, mọi người chỉ lo nhìn khuôn mặt của nàng, còn ai quan tâm nàng đang mặc gì?
Lại để cho ma ma đợi lâu. Đi đến bên cạnh Lý ma ma, Ngưng Hương hết sức thẹn thùng nói.
Là do ma ma lớn tuổi, ngủ không được nên dậy sớm thôi. Lý ma ma cười giải thích, quay sang nhìn ma ma giữ cửa chào tạm biệt, dẫn Ngưng Hương đi ra ngoài. Đi ra khỏi cửa chừng mười bước, Lý ma ma ân cần hỏi Ngưng Hương, Đã ăn điểm tâm chưa?
Ngưng Hương lắc đầu, không để ý nói: Cháu không thấy đói, để buổi trưa về nhà rồi ăn cũng được.