Quay lại vào trong nhà, nàng đếm lại số táo đỏ trên bàn, tổng cộng có bảy quả, Ngưng Hương để ra ba quả, còn dư bốn quả gói kỹ lại, đệ đệ cùng muội muội mỗi người hai quả.

Sau khi gói kỹ táo xong, Ngưng Hương lấy tiền lẻ trong hộp ra.

Từ khi vào phủ, lương tháng của nàng từ hai đồng đã tăng lên năm đồng, bây giờ tổng cộng đã được một lượng rồi, cộng thêm ngày lễ ngày tết được thưởng, kỳ thật đã tích cóp không ít, chỉ là phải tốn một khoản để trả nợ, lại thêm đệ đệ đột nhiên ngã bệnh phải trả tiền khám, mỗi tháng còn đưa cho Đại bá một ít, dù sao nhà bọn họ cũng không giàu có, lại phải nuôi đệ đệ rất cực khổ. Ngưng Hương hiện có ở trong tay tổng cộng mười lượng bạc, ngoài ra còn có thêm một trăm đồng.

Đây là của cải của nàng trong ba năm để dành được.

Ngày mai có thể sẽ nhận được thêm một lượng bạc tiền tiêu vặt của tháng giêng nữa.

Ngưng Hương đếm đếm, lấy ra hai bạc vụn cùng một ít xâu tiền đồng, số còn dư để lại tiếp tục tích góp.

Chạng vạng tối Tố Nguyệt bưng cơm tới, Ngưng Hương cười mời nàng ăn táo đỏ.

Tố Nguyệt biết là của Lý ma ma đưa, cũng không khách sáo, sau khi ăn xong vừa thu dọn bàn vừa nói với nàng: Vừa rồi ta cùng với thế tử đã nói chuyện, ta không có người thân, nên có ngày nghỉ cũng không cần dùng đến, ta liền đem ngày nghỉ của ta cho muội, về sau muội có thể ngủ ở nhà một đêm.

Nhà của Ngưng Hương cách phủ bốn mươi dặm, nếu sáng sớm nàng khởi hành, khi về đến nơi cũng đã đến bữa cơm trưa trong nhà, nghỉ ngơi một lát thì phải trở về.

Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía Tố Nguyệt. Tố Nguyệt là cô nhi, nhưng nàng thích ra ngoài đi chơi, cuối tháng sẽ cùng với các nha hoàn không có nhà khác đi dạo trên phố, mua chút đồ dành cho các cô nương, hoặc chỉ là đi xem náo nhiệt. Đời trước lúc hai người quan hệ còn tốt cũng không thấy Tố Nguyệt đề nghị như vậy, lần này sao lại...

Vui mừng tới phát ngốc rồi à? Tố Nguyệt cười chọc tay trên trán nàng, lại nhìn bàn ăn nói: Còn lại muội dọn dẹp đi, ta đi hầu hạ thế tử.

Đợi đã... Ngưng Hương hai ba bước đuổi theo, nhưng Tố Nguyệt lại đi quá nhanh, cứ như vậy không có cơ hội để nàng tiếp tục hỏi.

Ngưng Hương nghĩ không ra nguyên nhân của sự biến hóa này của Tố Nguyệt, hôm sau lúc sáng sớm lập tức đi hỏi Tố Nguyệt. Tố Nguyệt đang bưng nước đi tới phòng bên cạnh bất đắc dĩ nói: Có ai như muội không, chiếm được tiện nghi lại còn nhất định phải đào bới gốc rễ, muốn chọc phiền để bức ta thu hồi lời nói lúc trước để muội hết cao hứng luôn đúng không? Được rồi, đi vào đi.

Nói xong hất cằm về phía thượng phòng.

Hầu hạ Bùi Cảnh Hàn quan trọng hơn, Ngưng Hương tạm thời im miệng, đi theo Tố Nguyệt cùng nhau vào phòng. Hôm nay nàng chạy tới thành Bắc thuê được xe lừa, còn mua được hạt dẻ rang đường cho đệ đệ, cho nên không dùng điểm tâm trong phủ, đến đây để từ biệt Bùi Cảnh Hàn.

Nếu như Tố Nguyệt đem ngày nghỉ của nàng cho em, em cứ an tâm mà ngủ ở nhà một đêm, ngày mai trước khi mặt trời lặn trở đã trở về là được. Bùi Cảnh Hàn một bên cuốn ống tay áo một bên nhìn Ngưng Hương nói, nói xong chỉ chỉ trên bàn, Đó là tượng gỗ mà Nhị công tử không cần, nhớ mang về đi.

Ngưng Hương nghiêng đầu, nhìn thấy tượng gỗ Võ Tòng đánh hổ bằng gỗ lê màu nâu trên bàn, trông rất sống động.

Quay đầu nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Bùi Cảnh Hàn, biết rõ lễ vật này không thể không nhận, Ngưng Hương mím môi, cất kỹ tượng gỗ sau đó tạ ơn liền rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play