Tai phải Thịnh Đàn bị hơi thở nồng nặc mùi rượu bao trùm, ngưa ngứa khó tả. Cô nghiêng nghiêng đầu muốn tránh một chút, nhưng lại đối diện với đôi mắt nửa mở của Lục Tẫn Nhiên. Bên trong con mắt đen không thấy đáy, nhưng rất trong và lóng lánh.
Ánh đèn lốm đốm dọc đường chiếu vào cửa sổ xe, càng phác họa làm nổi bật lên ngũ quan của cậu.
Bao tủi thân sau khi bị lạnh nhạt đều ẩn chứa trong đáy mắt cậu. Chắc chắn từng có buồn bã và oán giận. Nhưng ngay khi cảm nhận được ánh mắt của cô, chúng liền tự động tan thành một dòng muộn phiền chua xót, toàn bộ đổ dồn vào cô.
Lời nói và sự tiếp xúc thân thể của Lục Tẫn Nhiên như lửa cháy thêm dầu. Thịnh Đàn vốn còn do dự, song thấy trạng thái của cậu như vậy bèn hạ quyết tâm. Xem ra cô không cần tiếp tục lạnh nhạt nữa, có thể bắt tay vào việc ngay rồi. Lục Tẫn Nhiên lại cọ cọ vào cô. Nhiệt độ cơ thể cậu quả thật rất nóng, làn da chỗ cổ cô sắp bị thiêu cháy rồi.
Thịnh Đàn đưa tay gạt mái tóc ngắn rối bù của cậu để sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ.
Thói quen trẻ con của cậu vẫn như xưa.
Cô nhớ, vào mùa đông năm Lục Tẫn Nhiên mười ba tuổi, lớp trông trẻ có một cậu bé trạc tuổi cậu bị ốm. Người nhà cậu bé không thể chăm sóc nên đã nhờ cô và mẹ cô chăm sóc. Thi thoảng cô lại sờ trán cậu bé ấy kiểm tra nhiệt độ. Tính cách cậu bé ấy rất ngọt ngào, cậu bé thích bàn tay lạnh của cô, lúc nào cũng thân thiết bám lấy cô.
Lục Tẫn Nhiên khi đó vẫn chưa thích nói chuyện. Cậu chỉ im lặng trơ mắt nhìn. Cô bận chăm sóc người khác nên cũng không để ý đến cậu.
Chưa đầy ba ngày sau, cậu bé ấy vừa khỏi bệnh thì Lục Tẫn Nhiên chẳng có triệu chứng gì lại tự nhiên bị ốm. Cậu sốt cao đến mức ý thức mơ hồ. Thân hình gầy gò của cậu cuộn tròn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play