Thịnh Đàn nghe cậu nói xong liền bật cười, hai ngón tay thon dài đang thành thạo xoay điện thoại: “Cậu mấy tuổi rồi mà còn muốn người khác dỗ?”
Giọng nói bên trong cửa mang vẻ ngoan ngoãn khiến người nghe đau lòng: “Hai mươi tuổi vẫn là A Nhiên của Thịnh Đàn, có khác gì mười hai tuổi đâu ạ.”
“Cậu kêu chị dỗ cậu như dỗ một đứa trẻ mười hai tuổi ấy hả?” Trái tim cô bị câu nói này của cậu bóp chặt, cô thong thả nói chậm lại: “Hay là, cậu muốn thử kiểu người lớn?”
Sự im lặng kéo dài hai giây, người bên trong hình như hoàn toàn không hiểu phong tình, giọng mũi hàm chứa xấu hổ: “Người lớn là sao ạ? Em chỉ muốn chị hát cho em nghe một bài thôi.”
Thịnh Đàn khó hiểu, rốt cuộc mấy năm nay Lục Tẫn Nhiên đã trưởng thành như nào? Mà cậu còn mới trở về từ môi trường cởi mở như nước Mỹ nữa chứ. Ngờ nghệch được như vậy, có phải cậu đang chơi xấu không?
Nhưng biểu hiện của cậu lần nào cũng cực kỳ chân thật. Thịnh Đàn tin chắc rằng trong số những diễn viên trẻ mà cô từng gặp, cho dù có đoạt giải Ảnh đế cũng không thể diễn xuất ngây thơ tự nhiên như này chứ đừng nói một người ngoài giới như cậu.
Thế nên, cậu thực sự trong sáng vậy ư?Có lẽ cô vẫn nên vui mừng thì hơn. Bởi vì đứa trẻ cô từng dạy dỗ từng cưng chiều không trở nên hư hỏng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play