Phong Tư Lạc vô cùng nghi ngờ, hồng y nam tử lại xem nàng như con nít.
Lúc nãy nàng chỉ vừa mới nhìn đồ chơi trẻ con được bày bán bên đường thôi mà hồng y nam tử đã mua hết tất cả các loại đồ chơi, rồi nhét hết vào tay của nàng để nàng chơi.
Cơ thể của nàng đã mười bốn tuổi rồi, không phải ba bốn tuổi đâu!
Không phải lúc trước tên này có một người con gái, sau đó không may gặp tai nạn nên bị kích thích, đi khắp nơi tìm ngời làm con gái mình đấy chứ?
Phong Tư Lạc vừa suy đoán ác ý với sự phẫn nộ bất bình, vừa chơi đùa chuồn chuồn đan bằng trúc ở trong tay. Tuy những thứ này không đáng tiền nhưng được đan rất tỉ mỉ, đáng yêu hơn chuồn chuồn thật nhiều.
“Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô vừa thơm vừa ngọt đây.” Người bán hàng rong vừa đi vừa rao hàng, hương thơm ngọt ngào thuộc về kẹo hồ lô bay sang.
Lúc nhỏ, Phong Tư Lạc rất thích ăn thứ chua chua ngọt ngọt như thế này, sau này xuyên sách thì chưa từng ăn lại, lúc nãy bỗng có chút nhớ nhung.
Hồng y nam tử nhìn gương mặt của Phong Tư Lạc, gương mặt bây giờ không có ngụy trang nữa, vừa trắng sạch vừa mịn màng, cặp má mũm mĩm, ngũ quan cũng giống vài phần với những cơ thể của quá khứ. Vì tuổi còn nhỏ nên gương mặt còn chưa trưởng thành, vẫn chưa có nét xinh đẹp tuyệt trần của cơ thể trước.
Nhưng chấm đỏ hình đốm lửa ở giữa trán khiến cho mặt của nàng có thêm vài phần mị hoặc, mặc dù dưới áp lực của hắn, người đi đường không dám nhìn nàng nhưng ai cũng đang nhìn trộm nàng.
Hắn âm thầm thở dài, theo lý mà nói, nàng phải đầu thai trên người trẻ sơ sinh, mất hết trí nhớ, làm lại từ đầu. Nhưng không ngờ nàng lại xuất hiện sớm một trăm năm, biến cố lớn đến nỗi nàng đầu thai vào một người thiếu nữ, tính cách trông khá giống lúc trước nhưng không biết trí nhớ như thế nào.
Hắn vốn chỉ vì không yên tâm nên mới sang xem thử để mình yên lòng, nhưng không ngờ lại càng thấy không ổn.
Gương mặt này của nàng với cả tính cách này nữa, hắn phải tìm một chỗ dựa tốt cho nàng mới được.
Thấy nàng cứ nhìn kẹo hồ lô, hắn nói: “Ăn nhiều thức ăn ở phàm giới không tốt cho việc tu luyện.”
Phong Tư Lạc hơi tức giận, chẳng lẽ trông nàng giống người ham ăn đến vậy sao?
Thấy cả người nàng toát ra sự khó chịu, hắn thở dài rồi đi mua một xiên kẹo hồ lô, dịu dàng nói: “Ăn đi.”
Phong Tư Lạc: “...”
Nàng thật sự không có muốn ăn mà!
Hắn nhét kẹo hồ lô vào trong tay nàng: “Ăn một xiên thôi thì không sao đâu.”
“...”
Cho nên hắn nghĩ nàng thèm ăn đúng không?
Phong Tư Lạc cắn hồ lô, nàng tưởng tượng kẹo hồ lô thành đầu của hồng y nam tử, cắn rột roạt nát vụn.
Thấy nàng không bao lâu đã ăn hết kẹo hồ lô, ăn đến nỗi gò má phồng lên hết, trong lòng hắn nghĩ, đúng là nàng muốn ăn thật rồi.
Không biết vì sao, hắn lại có vài phần mừng thầm.
—
Phong Tư Lạc ăn hết kẹo hồ lô, nàng thấy hồng y nam tử đang nhìn mình với nụ cười vô cùng kì lạ thì khựng lại: “Ta còn chưa thỉnh giáo tên của tiền bối?”
Dung mạo của người này không tầm thường, tu vi sâu không lường được, tố chất tổng hợp cao đến vậy chắc sẽ không phải người qua đường trong truyện, nhưng trong truyện không có người thích mặc hồng y, nhân vật quan trọng trong truyện không trùng với hắn, điểm này khiến nàng thấy lạ.
Hồng y nam tử xoay đầu ho một tiếng để che đi ý cười: “Ta tên là Lục Nhân Gia.”
Phong Tư Lạc ngơ ngác: “Lục Nhân Gia? Lục trong lục địa, Nhân trong nhân nghĩa, Gia trong gia tưởng*?”
*khen ngợi.
“Ừm.” Hắn gật đầu, biểu cảm nghiêm túc giống như lời hắn nói là thật.
Phong Tư Lạc tin hắn mới lạ, lần xuyên việt trước, nàng cũng đã thường dùng cái tên này để lừa người khác, không ngờ giờ lại dùng để lừa nàng.
Nàng cũng không kém cạnh, giả vờ bất ngờ: “Trùng hợp quá, ta tên là Lục Nhân Y, Lục trong lục địa, Nhân trong nhân nghĩa, Y trong y phục.”
Lục Nhân Gia cụp mắt để che đi ý cười vừa lướt qua trong mắt, lúc trước nàng đã từng dùng cái tên Lục Nhân Gia này để lừa hắn, vừa rồi hắn nhớ lại mới cố ý dùng cái tên này, không ngờ nàng lập tức bịa ra cái tên khác.
“Tiền bối, tên của chúng ta giống nhau đến vậy, ngài lại đối xử tốt với ta đến thế, chúng ta có phải họ hàng không? Ngài có con gái hay muội muội thất lạc gì không?” Phong Tư Lạc hỏi với gương mặt ngây thơ trong sáng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
“... Không.” Mặt hắn hơi đỏ, một người đàn ông trong trắng hơn nghìn tuổi như hắn, lấy đâu ra con gái hay muội muội mười mấy tuổi chứ. ( truyện trên app t.y.t )
“Nếu tiền bối không thân không quen với ta, sao ngài lại đi theo ta?” Phong Tư Lạc dừng lại, nghiêm túc nhìn Lục Nhân Gia. Nàng có thể cảm nhận được hắn không có ác ý với mình, nhưng hắn cứ đi theo nàng, điều này khiến nàng rất khó xử, trên trời không tự nhiên rơi bánh xuống nên nàng phải hỏi kĩ ý muốn của hắn mới sắp xếp được.
Nếu bắt nàng làm việc gì mà nàng không muốn làm thì nàng không ngại mở Ma Đao lần nữa.
Cảm nhận được ý muốn của nàng, Ma Đao ở trong linh phủ của nàng bắt đầu rung rung, dáng vẻ háo hức muốn thử.
Nốt đỏ hình ngọn lửa ở giữa mi tâm của nàng càng tươi hơn, dường như có thể hóa thành ngọn lửa thật sự bất cứ lúc nào, nuốt chửng cả hồng y nam tử ở đối diện.
Lục Nhân Gia không nhịn được mà sờ vào nốt đỏ ở mi tâm của nàng, xúc cảm mát lạnh khiến Phong Tư Lạc lùi lại một bước, sự mịn màng dưới tay bỗng dưng biến mất, Lục Nhân Gia có chút tiếc nuối nhưng sự cảnh giác trong mắt nàng khiến hắn thấy mừng thầm.
Hắn không giỏi nói dối, cũng không muốn làm vậy: “Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, ta nguyện dùng tâm ma để thề, sau khi đưa ngươi đến nơi an toàn sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không ở lại lâu, cũng tuyệt sẽ không làm chuyện nguy hại đến ngươi.”
Phong Tư Lạc ngơ ngác nhìn hắn, vậy mà hắn dám dùng lời thề tâm ma? Nếu làm trái với lời thề tâm ma, chắc chắn sẽ nảy sinh tâm ma. Nếu người tu tiên có tâm ma, nhẹ thì tu vi khó có thể tăng lên, nặng thì sẽ bị tâm ma dày vò điên cuồng cho đến chết, không có ai có thể thề một cách nhẹ nhàng, vậy mà người này có thể bật lời thề ra khỏi miệng đơn giản đến thế.
Chỉ vì bảo vệ nàng? Tại sao?
“Có phải chúng ta quen nhau không?” Nàng chưa từng thấy gương mặt này, nhưng thủ đoạn của người tu tiên rất nhiều, nếu tùy tiện làm ra một gương mặt thì nàng cũng không nhìn ra được.
Nhìn gương mặt sửng sốt của nàng, trong lòng hắn hơi chua chát, lúc trước hắn truy sát nàng, những lời kích động nóng nảy của nàng lúc đó vẫn còn vang vọng trong tai hắn: “Nếu không phải ta không có sự lựa chọn, không phải ta bị ép đến đường cùng, ngươi tưởng ta sẽ muốn tu luyện Ma Đao sao? Người từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng như ngươi làm sao hiểu được pháo hôi như ta vùng vẫy sinh tồn như thế nào? Pháo hôi như ta thảm đến đâu, nhân vật chính như các ngươi chẳng bao giờ hiểu được!”
Đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu pháo hôi và nhân vật chính là cái gì nhưng sự tuyệt vọng lúc đó của nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, mỗi khi nhớ đến thì trong lòng không yên.
Nên hắn muốn cho nàng một đời bình an thuận lơi, không cần vùng vẫy sinh tồn, không cần khó khăn lựa chọn trong tuyệt cảnh. Có lẽ như vậy thì trong mắt nàng sẽ không bao giờ hiện lên sự không cam tâm và cười nhạo bản thân mơ hồ đó nữa.
Cứ xem như đó là sự bồi thường khi đó truy sát nàng.
——
Lời thề tâm ma không thể làm giả, hắn đã thề là sẽ không làm hại nàng thì Phong Tư Lạc sẽ tin hắn, vừa hay phía trước có một quán trà nên nàng vào trong.
Trong quán trà gần như đã đầy chỗ, dường như ai ai cũng đang mong đợi gì đó, còn có người vứt tiền vào giữa sân khấu.
“Tiểu Nhị, đang làm gì vậy?” Phong Tư Lạc hỏi.
Tiểu Nhị trong tiệm nhiệt tình đổ trà: “Họ đang hối tiên sinh kể chuyện.”
“Tiên sinh kể chuyện của các ngươi nổi tiếng đến vậy sao?”
“Tiệm chúng tôi đã mời tiên sinh kể chuyện hay nhất Triều thành, câu chuyện thăng trầm kịch tích, hấp dẫn lôi cuốn, tiên tử nghe xong thì chắc chắn sẽ thích.” Tiểu Nhị trong tiệm tư hào nói.
“Ò, kể chuyện gì vậy?” Vậy mà lại là hiện trường cày truyện phiên bản cổ đại.
“Là câu chuyện tình yêu buồn miên man giữa Tư Hằng tôn giả và chủ nhân Ma Đao-Tư Lạc, hai vị đến rất đúng lúc, vừa hay hôm nay kể đến kết cục.”
Phong Tư Lạc: ???
Cái gì cơ?
Lục Nhân Gia bên cạnh run tay, ly trà vỡ tan.
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Tư Lạc: Câu chuyện tình yêu buồn miên man? Là một trong những đương sự, sao ta không biết gì cả?
Lục Nhân Gia: Ta… cũng không biết.