"Hôm nay Triệu mỗ mời mọi người đến đây để bàn cách đối phó Tư Lạc - chủ nhân của Ma Đao. Mặc dù Tư Lạc có Ma Đao trong tay nhưng Triệu mỗ tin rằng chỉ cần chúng ta đoàn kết, chúng ta nhất định có thể giết được Tư Lạc.”
Triệu Lộ Nhân vừa dứt lời, vẻ mặt của hơn chục người trong đại sảnh càng thêm khẩn trương. Sáu chữ Tư Lạc chủ nhân Ma Đao nghĩ tới giống như một lời nguyền, khiến tinh thần của bọn họ càng thêm căng thẳng.
Nhìn thấy vậy, Triệu Lộ Nhân vội vàng nói tiếp: “Các vị cũng đã biết, trong nhiều năm qua Tư Lạc đã lừa đảo nhiều thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí. Những thứ này Triệu mỗ đều không cần, các vị cứ việc chia nhau."
Trong đại sảnh vang lên tiếng nuốt nước miếng, nghĩ đến thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí ở trong tay Tư Lạc, những người có mặt đều không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn.
Nếu có thể giết chết ma nữ Tư Lạc, dù chỉ lấy được một phần nhỏ cũng sẽ là cơ duyên hiếm có đối với người khác.
Khi bọn họ chìm vào ảo tưởng tươi đẹp, trong đại sảnh vang lên một âm thanh “Xuỳ” nhẹ nhàng, đó là âm thanh binh khí xuyên vào da thịt.
"Aaa... Ma Đao... Ma Đao..." Người đứng gần Triệu Lộ Nhân nhất chỉ vào Triệu Lộ Nhân rồi hét lên, sợ chết khiếp rời khỏi chỗ ngồi.
Triệu Lộ Nhân còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đang định nói điều gì đó để an ủi người đột nhiên căng thẳng đấy thì lại nghe thấy nhiều người chỉ vào mình rồi hét Ma Đao.
Triệu Lộ Nhân mơ hồ cảm thấy ngực có chút đau nhức, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Một thanh đao đang cắm vào ngực hắn ta, cả thanh đao có màu đen không may mắn, xung quanh thanh đao có ngọn lửa đang bùng cháy, dưới ngọn lửa cháy rực, máu trên cơ thể hắn ta dần dần biến mất.
Ma Đao!
Vẻ mặt Triệu Lộ Nhân kinh hãi, Tư Lạc đến rồi?
Những người trong đại sảnh chạy đái ra quần, tu vi của bọn họ cũng tương đương với Triệu Lộ Nhân. Ma Đao lại có thể thần không biết quỷ không ai mà đâm vào ngực Triệu Lộ Nhân, ai dám đảm bảo giây tiếp theo sẽ đâm vào người ai trong số bọn họ chứ, lúc này bọn họ đều cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao nhất thời bị quỷ ám mà đến gặp cái tên Triệu Lộ Nhân chết tiệt này chứ?
Tuy nhiên, vừa chạy ra khỏi cửa đại sảnh, bọn họ lại phải lùi lại từng bước.
Một nữ nhân từ trên không trung từ từ bay xuống.
Nàng cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, một đôi mắt yêu kiều, đôi môi anh đào mỉm cười nhẹ, cả người mặc bộ quần áo màu đỏ như máu, trên người dùng một chiếc thắt lưng đen thắt quanh eo, tôn lên vòng eo thon gọn của nàng.
Đây là nữ nhân mà bất kỳ nam nhân nào cũng muốn nhào đến khi nhìn thấy, nhưng giờ bọn họ chỉ muốn tránh xa nàng, càng xa càng tốt.
Bởi vì nàng chính là chủ nhân của Ma Đao - Tư Lạc.
Tư Lạc vốn là đệ tử thân truyền của trưởng lão kỳ Nguyên Anh - Hoài Thắng của Thăng Tiên Môn, một trong mười đại tiên môn, từ nhỏ đã được Hoài Thắng nuôi dưỡng như hòn ngọc quý trên tay. Tuy nhiên, hai trăm năm trước, sau khi đột phá Kết Đan hậu kỳ thì đột nhiên phản bội sư môn. Từ đó về sau không những qua lại với ma tu mà còn không biết sống chết đi tu luyện Ma Đao.
Ma Đao, không ai biết nó đến từ đâu, hàng ngàn năm trước Ma Đao đột nhiên xuất hiện ở Thần Hi giới, sau đó gây ra vô số cuộc tàn sát đẫm máu.
Trong hàng nghìn năm qua, không biết Ma Đao đã đổi bao nhiêu vị chủ nhân. Nó có thể mang lại cho chủ nhân của mình lực lượng vượt qua cảnh giới, sở hữu được nó chính là sở hữu được chìa khóa để giết người vượt ranh giới. Nhưng chẳng có mấy người muốn trở thành chủ nhân của nó, bởi vì tất cả chủ nhân của nó sau khi sở hữu được Ma Đao đều không sống được quá vài chục năm. Một số người là vì lạm sát người vô tội bị người tu tiên giết chết, nhiều người lại là vì nổi điên mà chết.
Chủ nhân cuối cùng của Ma Đao cũng phát điên mà chết, sau khi chết linh hồn sẽ bị Ma Đao hấp thụ, đến cơ hội đầu thai chuyển kiếp cũng không có.
Nhưng Tư Lạc lại là ngoại lệ, hai trăm năm trước nàng sở hữu được Ma Đao, đến nay đã hai trăm năm, nàng vẫn sống rất tốt, không có dấu hiệu phát điên.
Nhưng, có lẽ nàng đã sớm phát điên.
Nếu như nàng không phát điên, vậy thì tại sao sau khi tu luyện Ma Đao, nàng lại một đao giết chết sư phụ Hoài Thắng của mình, từ đó trở thành đối tượng truy sát số một của Thăng Tiên Môn? Sao dám đến các môn phái tu tiên lớn để lừa gạt lấy đi nhiều thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí? Tại sao lại truy sát hàng nghìn người chỉ để trả thù cho một ma tu?
——
Phong Tư Lạc chậm rãi giơ tay phải lên, ngón tay hơi xòe ra, Ma Đao cắm trong ngực Triệu Lộ Nhân ngoan ngoãn bay vào tay nàng.
Ngón tay thanh tú, thân đao đen nhánh, âm u cùng với ngọn lửa rực cháy xung quanh, tạo nên một cảnh tượng vô cùng chấn động.
Rất đẹp, nhưng cũng thật đáng sợ.
"Triệu Lộ Nhân, Hàn Băng Tử, Liêu Lão Tà, Tưởng Phong, Thượng Quan Hoành, trong số những người giết U U Tử, chỉ còn lại năm người các ngươi. Hiện giờ các ngươi đều tề tựu hết ở đây." Ma Đao trong tay Phong Tư Lạc chậm rãi chỉ vào khuôn mặt tái nhợt của từng người, cười cực kỳ ôn hoà.
Ma Đao trong tay nàng bay ra ngoài, vốn dĩ năm người còn muốn xúi giục người khác đối phó với nàng, nhưng còn chưa kịp nói, Ma Đao đã xuyên qua từng người một. Khi bọn họ kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy trên ngực mình có một lỗ lớn.
Hơn chục người còn lại run lên vì sợ hãi, chân mềm nhũn chỉ muốn quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Phong Tư Lạc phớt lờ họ. Hôm nay nàng đến đây chỉ để trả thù cho U U Tử. Nay đã báo được thù lớn, nàng cũng có thể tìm một nơi tốt để làm nơi yên nghỉ rồi.
Nàng quay người định rời đi thì nhìn thấy một bóng trắng từ xa bay đến.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, trong nháy mắt, từ cách xa mấy chục km đã xuất hiện cách đó mấy trăm mét, hắn mặc quần áo trắng, đi giày trắng, khuôn mặt anh tuấn, khí chất lạnh lùng, khuôn mặt như ngôi sao trên núi xa, khí chất như sen xanh trên tuyết.
Phong Tư Lạc có chút ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười: "Là ngươi!" Giọng điệu của nàng cực kỳ phức tạp.
Năm thi thể và hơn mười người hoảng loạn trên mặt đất đều bị Tư Hằng thu vào trong mắt. Hắn nhìn Tư Lạc và Ma Đao trong tay nàng, cau mày định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Tư Lạc vung Ma Đao lên, hơn chục đạo hàn quang bay về phía hơn mười người đó.
Hơn mười người không kịp né tránh, chỉ có thể trợn mắt kinh hãi nhìn. Tư Hằng lao tới, vẫy ống tay áo, thu toàn bộ hàn quang vào tay áo, hóa thành những ánh sao nhỏ rồi biến mất. Khi hắn chọn cứu những người đó, nàng liền bỏ chạy trong nháy mắt.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
"Cám ơn tiền bối đã cứu mạng." Hơn mười người vội vàng cảm ơn hắn.
Tư Hằng cau mày nhìn ánh sao trong ống tay áo, giây tiếp theo liền đuổi theo Tư Lạc. Hơn chục đạo hàn quang lạnh lẽo mà Tư Lạc vung ra trông có vẻ nguy hiểm, nhưng lại không làm tổn thương ai cả.
Sở dĩ nàng giả vờ đả thương họ chỉ là để lừa hắn, là để tranh thủ chút thời gian để nàng trốn thoát.
Nhưng nàng chạy không thoát.
——
Tư Lạc biết mình không thể trốn thoát được, thực ra nàng cũng sắp chết rồi.
Sở dĩ nàng bỏ chạy chỉ là vì nàng không muốn chết trước mặt Tư Hằng.
Nàng loạng choạng bước vào một hang động, tiện tay bố trí một ít kết giới ở lối vào. Ngực đau nhức khiến nàng ngã xuống. Ma Đao tự động bay xuống dưới cơ thể nàng, đỡ nàng từ từ ngã xuống, để nàng không trực tiếp ngã xuống đất.
Nhưng cho dù như vậy, cơ thể suy tàn của nàng vẫn bắt đầu hộc máu. Máu nàng rơi xuống đất, Ma Đao nhanh chóng hấp thụ, mặt đất sạch sẽ như cũ.
"Nếu như ở thời hiện đại, chắc chắn ngươi sẽ rất được chào đón." Không chút tàn dư, quá trình đốt cháy sẽ không gây ra bất kỳ ô nhiễm nào. Đơn giản là bậc thầy xử lý rác thải mà người hiện đại mơ ước.
Phong Tư Lạc là người xuyên không từ thời hiện đại đến đây.
Chính xác mà nói, nàng xuyên sách.
Hai trăm năm trước, nàng vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đã xuyên không rồi, xuyên đến một cuốn tiểu thuyết tu tiên mà nàng đã đọc cách đây không lâu, lúc đó nàng ngơ ngác không hiểu gì.
Xui hơn nữa là thân thể mà nàng xuyên qua, Tư Lạc, trong tiểu thuyết chỉ được coi là pháo hôi, là loại pháo hôi tội nghiệp chỉ xuất hiện vài lần.
Số phận của nguyên chủ Tư Lạc trong tiểu thuyết rất bi thảm. Cơ thể của nàng là thuần âm, hay còn gọi là thể chất lô đỉnh, nếu người tu tiên giao hợp với người có thể chất này thì việc tu luyện không những tăng lên rất nhiều, người tu tiên còn có thể hấp thụ tu vi của cơ thể thuần âm mà không có một tác dụng phụ nào. Loại thể chất này cực kỳ hiếm thấy, nhưng mỗi lần xuất hiện, trên cơ bản đều lưu lạc thành công cụ tu luyện cho người khác.
Nguyên chủ không biết mình là cơ thể thuần âm, người duy nhất biết được chính là sư phụ Hoài Thắng của nàng, Hoài Thắng thu nàng làm đệ tử, cho phép nàng tu luyện các loại tài nguyên, không phải thật sự yêu thương nàng, mà muốn biến nàng thành đạo cụ quan trọng để lão ta thăng cấp trong kỳ Hóa Thần.
Vì vậy, từ trước đến nay Hoài Thắng không bao giờ dạy nguyên chủ bất kỳ thuật pháp hữu ích nào, thậm chí còn nói dối nàng rằng những công pháp nàng tu luyện là công pháp đặc biệt, trước Nguyên Anh đều tu luyện như vậy, sau Nguyên Anh sẽ biết được. Nguyên chủ là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhưng chỉ biết một ít thuật pháp cơ bản, ngoài ra những thứ khác đều không biết, người khác sẽ chỉ cho rằng nàng được sư phụ chiều chuộng, không chịu học hành chăm chỉ, người ngoài không biết cho rằng nàng bị sư phụ chiều hư, không học hành đàng hoàng, nhưng lại không biết nguyên chủ chỉ là đồ ngốc bị lừa.
Trong sách, nguyên chủ bị Hoài Thắng thải bổ*, sau đó bị giam vào mật thất sống không được mà chết cũng không xong, cứ vậy trải qua cuộc sống lô đỉnh mấy trăm năm. Sau này có người phát hiện, tên đạo đức giả Hoài Thắng đương nhiên là bị giết, còn nguyên chủ bị ném một câu đáng thương rồi bị một chưởng đánh chết.
(*)采补: Thải Bổ: là việc người A thông qua giao hợp với người B để lấy đi tu vi, sinh khí, tuổi thọ… Của người B.
Mà hai trăm năm trước, Phong Tư Lạc vừa xuyên qua, tiếp nhận được ký ức của nguyên chủ, tính toán thời gian, phát hiện gần đến thời gian bị thải bổ rồi, nàng lập tức chạy trốn ngay trong đêm.
Sau này xảy ra rất nhiều chuyện, trên đường trốn thoát, nàng đã gặp được ma tu U U Tử, mặc dù U U Tử là ma tu nhưng lại đối xử rất tốt với vàng, bị nàng lừa mà bảo vệ nàng, sau này lại vì nàng mà chết. Sau này, để chống lại Hoài Thắng, để sống sót và cũng muốn trả thù cho U U Tử, nàng đã chọn ký khế ước với Ma Đao, trở thành chủ nhân của Ma Đao.
Chủ nhân Ma Đao không dễ làm chút nào, bởi vì mượn sức mạnh của Ma Đao càng nhiều, nàng càng phải chịu đựng nhiều đau đớn hơn. Vì vậy, tất cả các chủ nhân trước đó của Ma Đao đều phát điên trong thời gian ngắn là vì không chịu được những đau đớn đó.
Sở dĩ nàng có thể chịu đựng được nhiều như vậy là vì kiếp trước sức khỏe của nàng rất kém, từ nhỏ đã sống trong đau đớn. Vì vậy, sức chịu đựng của nàng không những mạnh mẽ mà nàng còn rất sợ chết nữa. Vì nghĩ cách để sống thêm một ngày, dù có khổ, có khó khăn đến mấy nàng cũng không từ bỏ.
Nhưng dù sức mạnh tinh thần có mạnh đến đâu thì thân thể suy tàn cuối cùng cũng không chịu đựng nổi. ( truyện trên app T•Y•T )
Giờ đây nàng sắp chết rồi.
"Đời này, đáng giá."
Ở thời hiện đại, nàng là một người bệnh nặng, các bác sĩ luôn nói rằng nàng sẽ không sống được đến hai mươi tuổi. Bây giờ nàng không chỉ sống được hai trăm năm mà còn trải qua một cuộc đời thăng trầm, có uy danh hiển hách ở Thần Hi giới, như vậy là mãn nguyện rồi.
Hiện giờ cách thời gian cốt truyện bắt đầu còn khoảng hai trăm năm nữa. Hai trăm năm sau, sẽ không còn ai cảm thán nàng đáng thương nữa, khi nhắc đến nàng chắc bọn họ sẽ nghiến răng nghiến lợi nhỉ?
Nghĩ đến cũng hơi vui vẻ!
Tầm nhìn của nàng trở nên mờ mịt, hình như nàng nhìn thấy một bóng trắng đang chậm rãi bước tới.
“Tư Hằng, tên khốn khiếp.” Nàng đưa tay ra.
Người đó bất động.
Hoặc có thể đó chỉ là ảo giác trước khi chết.
“Tư Hằng, ta đau quá.” Nàng lẩm bẩm, hai tay buông thõng xuống.
Người đó tiến lên một bước, tay nàng rơi vào trong lòng bàn tay hắn, nhưng nàng không còn biết nữa rồi.
*
Tác giả có lời muốn nói: Ở chương tiếp theo, nữ chính lại xuyên không về, truyện sủng ngọt, giọng điệu tấu hề, có chút là sảng văn vả mặt, cực kỳ hay đó.
Câu chuyện ngọt ngào:
(Trong mắt tiên tôn, sư tỷ là người dễ thương nhất trên đời)
Một phần trong truyện:
Trong mắt người khác, kẻ thế thân suốt ngày bày trò, gây sự, sao tiên tôn vẫn không ghét bỏ nàng?
Trong mắt nữ chính, nàng đã bày trò, gây sự như vậy rồi, sao tên nam nhân chó má này vẫn nhìn nàng dịu dàng như vậy nhỉ?