Vào thời điểm xấu hổ này, cha ruột của đứa trẻ cũng quay lại, một nam nhân trung niên thật thà, lương thiện.
Hai người họ gặp phải bọn cướp trên đường, trượng phu đi dụ bọn cướp đi, không ngờ thê tử lại sợ hãi mà sinh con giữa chừng, mùi máu nồng nặc lại thu hút bọn cướp.
Hai người họ nhìn Phong Tư Lạc với hồng y nam tử như thể hai người nàng là kẻ xấu, Phong Tư Lạc lặng lẽ kéo dài khoảng cách với hồng y nam tử, dùng hành động nói cho hai phu thê bọn họ biết rằng bản thân không phải đồng bọn của tên đang ôm đứa bé kia.
Nàng di chuyển ra xa khoảng một mét, hồng y nam tử đang bế đứa trẻ đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt rất cổ quái.
Phong Tư Lạc giật mình, di chuyển nhanh hơn, nhanh chóng di chuyển ra xa vài mét, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Hồng y nam tử nhíu mày, cúi đầu nhìn đứa bé trong tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phong Tư Lạc, vẻ mặt càng kỳ quái hơn.
Thậm chí trong lúc nhất thời Phong Tư Lạc còn nhìn thấy hai từ "kinh ngạc" và "sợ hãi" trong mắt hắn.
Ý gì đấy? Ngoại hình của nàng kỳ lạ lắm à? Không phải vừa nãy còn coi nàng không tồn tại hay sao? Bây giờ nhìn chằm chằm nàng là có ý gì? Lại còn là vẻ mặt nghi ngờ cuộc sống nữa?
Từ lúc xuất hiện đến bây giờ cứ là lạ, Phong Tư Lạc nghi ngờ hồng y nam tử này có vấn đề về tâm thần.
Đôi phu thê tội nghiệp run rẩy hỏi: “Hai vị tiên nhân có thể trả lại con cho chúng tôi được không?”
Phong Tư Lạc có chút căng thẳng, vừa nãy hồng y nam tử không có ý định giao đứa trẻ ra, nàng sợ hành vi đòi đứa trẻ của hai người này sẽ kích thích đến hắn. Người này tu vi thâm sâu, có thể có vấn đề về thần kinh, nếu hắn muốn giết người bịt miệng để cướp đứa trẻ, vậy thì nàng phải chạy ngay.
Hồng y nam tử ho một tiếng, lần này lại thoải mái giao đứa trẻ ra, đến Giao Tiêu có giá trị liên thành cũng không cởi ra.
Hai người ôm chặt đứa trẻ, không nói gì rồi lập tức bỏ chạy.
Hồng y nam tử nhìn họ rời đi, không hề có ý định đuổi theo.
Phong Tư Lạc nhìn chằm chằm vào tấm Giao Tiêu trên người đứa trẻ, đau lòng nhìn tấm Giao Tiêu đang mọc cánh bay đi, thấy đôi phu thê đã chạy được hơn trăm mét, Phong Tư Lạc liền nhanh chóng đuổi theo.
Đã nghèo hai trăm năm, nàng thực sự không nỡ để tấm Giao Tiêu đó biến mất.
Đừng nói đến việc đôi phu thê đó đều là người bình thường, bảo vật như Giao Tiêu để bên người bọn họ cũng không phải là chuyện tốt, không cẩn thận có thể mất mạng.
Dĩ nhiên hai người bọn họ không thể chạy nhanh hơn người tu tiên được, bị Phong Tư Lạc đuổi kịp, hai người họ sắp khóc đến nơi: "Hai vị tiên nhân, tại sao các người lại đuổi theo chúng tôi?"
Hai vị?
Phong Tư Lạc giật mình quay lại, quả nhiên nhìn thấy hồng y nam tử ở ngay phía sau nàng, ánh mắt hắn vẫn nhìn nàng, như thể đang đánh giá nàng vậy.
Phong Tư Lạc nổi da gà, hỏi: "Tiền bối, ngài đến lấy đồ của mình về à?" Nàng chỉ vào tấm Giao Tiêu trên người đứa trẻ, lúc này đôi phu thê mới chú ý đến tấm vải lấp lánh màu xanh nhạt trên người con mình, đôi phu thê nhanh chóng cởi xuống, dùng hai tay đưa cho hồng y nam tử.
Hồng y nam tử: “Ta không cần.”
Đôi phu thê nhìn hắn, rồi nhìn Phong Tư Lạc, tuy bọn họ là người bình thường nhưng cũng biết vật này bất phàm, bọn họ hiểu đạo lý mang ngọc mắc tội, bọn họ không dám cầm.
Khi ba người nhìn nhau chằm chằm, Phong Tư Lạc không nhịn được nữa, đưa tay cầm lấy tấm Giao Tiêu, cảm giác mềm mại, mượt mà, mát lạnh, nhẹ như lông hồng, mềm mại hơn cả loại lụa tốt nhất, Phong Tư Lạc cảm thấy tay mình tê dại.
Quả nhiên là bảo bối, quả nhiên là vật bất phàm.
“Nếu mọi người đều không cần, vậy ta lấy nhé.” Nàng cẩn thận quan sát phản ứng của hồng y nam tử, nếu hắn tỏ ra không hài lòng, nàng sẽ lập tức đổi giọng.
Hồng y nam tử chuyển sự chú ý sang nàng, đầu tiên nhìn chằm chằm vào bộ râu quai nón của nàng, nhìn xuống chiếc áo choàng đen rộng vài giây, sau đó quay lại nhìn về phía trước.
Phong Tư Lạc vui mừng cất đi, đôi phu thê cũng thở phào nhẹ nhõm. Phong Tư Lạc lấy ra một túi vàng nhỏ đưa cho họ, nhưng hai người họ từ chối không dám nhận.
“Cầm lấy đi, đưa thê tử với đứa bé đi gặp đại phu đi, bồi bổ sức khỏe cho tốt.” Phong Tư Lạc nói.
Hai người họ chần chừ cầm lấy, khi thấy hai người bọn nàng không có ý định đi theo thì mới vui vẻ rời đi.
Hồng y nam tử vẫn đang nhìn về phía trước, không biết là đang giác ngộ cuộc sống hay là đang ngây người, Phong Tư Lạc không muốn ở một mình với hắn nên tránh xa hắn ra, định lén lút chuồn đi.
Ngay lúc nàng vừa di chuyển, vai nàng đã bị giữ lại.
"Tiền bối, có phân phó gì không?" Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Hồng y nam tử không nói gì, kỳ quái nhìn nàng một lúc, sau đó hắn đưa tay ra, Phong Tư Lạc cảm thấy trên mặt mát lạnh, râu quai nón dán trên mặt cùng với đồ cải trang đều bị lột hết, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ.
Phong Tư Lạc kinh ngạc, hồng y nam tử lại thở phào nhẹ nhõm.
Không phải nam nhân là tốt rồi.
"Tiền bối, có thể để ta đi được không?" Nếu không phải tu vi chênh lệch quá lớn, Phong Tư Lạc nhất định sẽ rút đao ra chém.
Hồng y nam tử buông tay ra, ngập ngừng hỏi: "Nàng... Sống có tốt không?"
Trước khi gặp ngươi, ta sống tốt lắm.
Phong Tư Lạc giả cười: "Tiền bối, hình như chúng ta không biết nhau thì phải?"
"Xin lỗi, là ta đột ngột quá." Hồng y nam tử nói.
"Tiền bối, vãn bối còn có việc phải làm, xin phép cáo từ trước.” Nam nhân này nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái, Phong Tư Lạc cảm thấy chuồn trước vẫn tốt hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lần này hồng y nam tử không ngăn cản nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng rời đi.
Tuy nhiên, Phong Tư Lạc không đi được bao xa vì đột nhiên có vài người xuất hiện trước mặt nàng, xếp hàng chặn mọi đường đi của nàng.
Những người này có ấn tượng với Phong Tư Lạc, trước đây đã từng gặp nàng, có vẻ như cũng đến tìm nàng.
"Phong cô nương trốn giỏi thật đấy." Nam nhân mặc đồ đen ở giữa mỉm cười nói.
Phong Tư Lạc ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng tò mò hỏi: "Cô nương điên*, cô nương ngốc nào? Ai thế?"
*Nữ chính họ Phong (风: Fēng:Phong) phát âm giống chữ điên (疯: Fēng:điên), nữ chính chơi chữ, giả vờ nghe风姑娘: Fēng gūniáng thành 疯姑娘:Fēng gūniáng.
Người áo đen mỉm cười: “Phong cô nương không cần giả vờ, chúng tôi đã tìm cô nương rất lâu rồi, thành chủ nhà chúng tôi là phu quân tương lai của cô nương, chúng tôi tới đây là để mời cô nương về thành thân với thành chủ của chúng tôi."
Sắc mặt Phong Tư Lạc trầm xuống, nàng xuyên không hai lần không phải là để làm tiểu thiếp của người khác.
Nàng ném ra một chồng phù chú đã vẽ trước đó, quay người chạy về phía hồng y nam tử: "Cứu mạng, có người đang muốn giết ta."
Nam nhân mặc đồ đen bị ném bùa đầy mặt, mặc dù uy lực của phù chú được vẽ ở Luyện Khí kỳ không mạnh lắm, nhưng những phù chú này có chút kỳ quái, một vài tấm đã phát nổ, có hai tấm toả ra mùi kinh tởm kỳ lạ, có hai tấm toả ra mùi cơ thể nồng nặc, kích thích đến mức muốn rơi lệ, còn có vài tấm biến thành khói, xung quanh đột nhiên trở nên mơ hồ.
Những người mặc áo đen không kịp phòng bị, vừa buồn nôn vừa muốn khóc, trong lúc nhất thời có chút đáng thương.
“Mau bắt lấy nàng.” Nam nhân mặc đồ đen gầm lên, hắn ta thật sự không ngờ cô nương này lại âm hiểm đến thế, vậy mà lại có đống phù chú thâm độc này.
Phong Tư Lạc lao về phía hồng y nam tử, kéo hắn chắn trước mặt mình.
Hồng y nam tử để nàng trốn sau lưng mình, nhìn mấy nam nhân mặc đồ đen mặt xám mày tro mang theo mùi kỳ lạ ở phía trước, ký ức dường như quay ngược lại mấy trăm năm.
Khả năng vẽ phù của nàng đã tiến bộ rất nhiều, các loại phù kỳ quái, hiếm gặp lại nhiều lên rồi.
Hắc Chuẩn dừng lại trước mặt hồng y nam tử, hắn ta kinh ngạc nhìn đối phương, mặc dù hồng y nam tử không nói lời nào, nhưng trên người đối phương lại tỏa ra một loại áp lực, cho thấy tu vi của đối phương cao hơn hắn ta rất nhiều.
Tại sao đối phương lại ra mặt giúp Phong Ty La?
"Tiền bối, tại hạ là là Hắc Chuẩn, thuộc hạ của Lạc Phong thành chủ, nữ tử đứng phía sau ngài là Như phu nhân của thành chủ chúng ta, chúng ta phụng mệnh tới đây đưa nàng trở về." Hắc Chuẩn cung kính hành lễ, lại tiết lộ tên của Lạc Phong thành chủ.
Khi còn trẻ, Lạc Phong thành chủ đã là tu sĩ Nguyên Anh, cộng thêm gia tộc hùng mạnh phía sau thành chủ, đa số người tu tiên đều sẽ không dám đắc tội, Hắc Chuẩn tin rằng nói ra tên chủ nhân nhất định sẽ có tác dụng.
Nhưng lần này hắn ta đã sai rồi, đối phương trầm giọng nói: "Như phu nhân?" Không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Hắc Chuẩn bị áp bức đè xuống không thể đứng thẳng lên được, hắn ta không hiểu vì sao đối phương lại tức giận, nhưng chỉ có thể căng da đầu trả lời: "Đúng vậy."
"Bọn họ nói dối, ta không phải, ngài anh minh thần võ, đừng bị những lời nói dối của bọn họ lừa.” Phong Tư Lạc nhỏ giọng nói.
"Ừm, ta biết nàng không phải."
Hắc Chuẩn định nói tiếp thì cảm thấy toàn thân đau nhức, hắn ta cùng mấy huynh đệ đều bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống cách đó vài trăm mét, hộc máu.
Khi bọn họ cố gắng đứng dậy thì đã không còn thấy bóng dáng của hai người kia đâu nữa.