Tính cách nguyên chủ yếu đuối, vẫn luôn không có chủ kiến, Phong Tư Lạc muốn giả trang thành nàng ấy rất đơn giản, cố gắng nói ít là được.
Nhưng những cô nương này lại nói chuyện không ngừng nghỉ, Phong Tư Lạc không muốn lãng phí thời gian với họ nên cố tình chuyển chủ đề sang Lạc Phong thành chủ, nhắc đến chuyện nàng gặp hắn ta ở bên ngoài vài ngày trước.
Mấy cô nương quả nhiên chuyển sự chú ý, sau khi nghe ngóng kỹ càng nàng gặp Lạc Phong thành chủ ở chỗ nào thì đều kiếm cớ rời đi, có lẽ muốn đi thử vận may.
Khi người cuối cùng rời khỏi phòng, Phong Tư Lạc lập tức đóng cửa sổ, tạo ra một kết giới nhỏ, bắt đầu kiểm tra cơ thể này cùng với linh hồn của nàng.
Kiểm tra xong, Phong Tư Lạc kinh ngạc.
Ở trung tâm linh phủ của nàng có một thanh đao dài đang kiêu ngạo đứng thẳng, cả thanh đao màu trắng, bên ngoài có một tầng lửa trong suốt, ngoại trừ màu sắc chuyển từ đen sang trắng, thanh đao giống hệt với Ma Đao trước kia của nàng. Hình ngọn lửa trên cán đao cũng không hề thay đổi.
Nàng chạm vào nốt ruồi đỏ hình ngọn lửa trên lông mày, khó hiểu.
Sau khi nàng hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao linh hồn của nàng không bị Ma Đao hấp thụ? Tại sao Ma Đao lại xuyên không cùng nàng? Tại sao Ma Đao lại đổi màu? Trước kia nàng lập khế ước với Ma Đao, trên lông mày của nàng cũng không có vết này. Tại sao bây giờ lại có?
Trước khi nàng hôn mê, hình như nàng có nhìn thấy bóng dáng của Tư Hằng, nhưng đó thực sự là Tư Hằng hay là ảo giác của nàng trước khi hôn mê?
Phong Tư Lạc thử triệu hồi Ma Đao, Ma Đao lặng lẽ xuất hiện trong tay nàng.
Ma Đao đã ở bên nàng suốt hai trăm năm, giúp nàng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, biến nàng từ một người bị mọi người chà đạp thành một người không ai dám khinh thường. Nhưng cũng chính vì thanh đao này mà nàng đã phải chịu đựng đau đớn trong suốt hai trăm năm, vì để giảm bớt đau đớn, nàng đã phải đi khắp nơi thu thập thần binh lợi khí, thiên tài địa bảo cho Ma Đao hấp thụ, cũng vì vậy khiến nàng càng ngày càng có nhiều kẻ thù.
Vài trăm năm trước, tu luyện Ma Đao là bất đắc dĩ, nàng không còn sự lựa chọn nào khác, giờ đây nàng không muốn đi lại con đường đó nữa.
Khi còn ở thời hiện đại, mỗi khi đọc tiểu thuyết tu tiên hay tiểu thuyết võ hiệp, nàng đều tưởng tượng mình là một nữ hiệp chuyên đi hành hiệp trượng nghĩa, hoặc là một người tu tiên có tu vi cao cường chuyên đi trừ yêu diệt ma.
Nàng muốn đi theo con đường chính đạo của một người tu tiên.
"Cảm ơn sự quan tâm của ngươi trong những năm qua, nhưng ta sẽ không tu luyện được Ma Đao nữa, ngươi có muốn tìm chủ nhân khác không?"
Ma Đao màu trắng yên tĩnh nằm trong tay Phong Tư Lạc, không có bất kỳ phản ứng nào.
Khóe môi Phong Tư Lạc hiện lên một nụ cười, nàng ném nó xuống đất. Ma Đao màu trắng đang giả chết lập tức bật dậy, xoay tròn quanh nàng, phát ra âm thanh ong ong, không biết là đang làm nũng hay đang trách nàng đã vứt nó xuống đất.
Phong Tư Lạc mỉm cười, mặc dù màu sắc đã thay đổi, nhưng Ma Đao vẫn giống như trước, rất có linh tính, tính cách giống như một đứa bé.
Đáng tiếc, mặc dù Ma Đao rất có linh tính, nhưng lại không nói được, những vấn đề mà nàng thắc mắc nó cũng không thể trả lời nàng được, nàng chỉ có thể tự đi tìm đáp án.
"Có lẽ sau này ta sẽ không sử dụng ngươi nữa, ngươi còn muốn đi theo ta không?" Nàng hỏi nó.
Ma Đao màu trắng thân thiết cọ vào trán nàng, sau đó tự động quay lại linh phủ bên trong Phong Tư Lạc, không có ý định rời đi.
Phong Tư Lạc dùng phấn che đi nốt ruồi đỏ giữa lông mày, khôi phục lại hình dáng ban đầu của nguyên chủ. Sau đó nàng đi tìm kế mẫu Đỗ Vân Nương.
Nàng nói với Đỗ Vân Nương rằng mình muốn ra ngoài mua một ít son phấn trang điểm, thuận tiện đi xem trang sức mới.
Nguyên chủ vốn là người ngoan ngoãn lại nghe lời, ngày thường rất ít khi ra ngoài, cho nên khi Phong Tư Lạc nói muốn ra ngoài mua đồ, Đỗ Vân Nương có chút nghi hoặc: "Sao đột nhiên lại muốn mua trang sức mới?"
Phong Tư Lạc đã nghĩ ra được lý do, nàng giả vờ xấu hổ nói: "Mấy ngày trước nữ nhi có tình cờ gặp được Lạc Phong thành chủ, nữ nhi... Nữ nhi..." Nàng cúi đầu đỏ mặt, mấy lời phía sau không có nói ra, nhưng người nghe lại hiểu.
Đỗ Vân Nương lập tức xua tan nghi hoặc, hôm nay trượng phu nói cho bà ta biết, Lạc Phong thành chủ nói rằng muốn nạp nữ nhi này làm tiểu thiếp. Vốn dĩ bà ta còn lo lắng nàng còn quá nhỏ, nhưng không ngờ nàng đã có tâm tư này, ngược lại giúp bà ta được không ít chuyện.
Mặc dù Lạc Phong thành chủ đưa rất nhiều đồ đến, nhưng nếu nữ nhi này có thể chiếm được trái tim của Lạc Phong thành chủ, nói không chừng sau này đồ tốt sẽ đến không ngừng? Bà ta nuôi nữ nhi hơn mười năm, rất hiểu tính cách của nàng, Đỗ Vân Nương rất tự tin, Phong Ty La sẽ luôn là con rối trong tay bà ta.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Đỗ Vân Nương càng thêm trìu mến: “Nữ nhi ngoan, nếu con muốn mua son phấn thì đi mua đi, thấy thích món trang sức nào thì cứ mua về.” Bà ta đưa cho Phong Tư Lạc một túi vàng, suy nghĩ một chút, lại hào phóng đưa thêm mười viên linh thạch.
Phong Tư Lạc không thiếu vàng bạc, nhưng cũng chỉ mua được mấy thứ đồ của người thường, nhưng linh thạch lại là thứ nàng cần. Ở Phong gia, mỗi tháng nguyên chủ chỉ được năm viên linh thạch, tích đến giờ cũng chỉ được mười viên linh thạch, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi.
"Cảm ơn mẫu thân, nữ nhi sẽ đi sớm về sớm." Phong Tư Lạc cười ngọt ngào.
Đỗ Vân Nương cũng không nghi ngờ, giống như thường lệ, chỉ có một hộ vệ Luyện Khí tầng 3, một người đánh xe và nha hoàn thường ngày của Phong Ty La đi cùng.
Khi bước ra ngoài, cuối cùng Phong Tư Lạc cũng nhìn thấy nữ chính Phong Khanh Liên, cả người nàng ta bẩn thỉu, tóc mái vừa dài vừa dày che gần hết khuôn mặt, bị mấy tiểu thư Phong gia vây quanh chế nhạo.
Phong Tư Lạc mắt nhìn thẳng bước ra ngoài, khi đi ngang qua nhóm người, nàng thấy nữ chính hơi ngẩng đầu, dưới mái tóc dày là một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Trong đôi mắt đó có chút khinh thường.
Phong Tư Lạc biết nàng ta khinh thường điều gì. Bề ngoài, nữ chính đang ở Luyện Khí tầng 1, nhưng thực tế nàng ta đang ở Luyện Khí tầng 8, trong cuộc thí luyện nhập môn của Côn Luân vài tháng sau, nàng ta sẽ thăng cấp ngay tại đó, trở thành tu sĩ Trúc Cơ trước sự chứng kiến của mọi người, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, đến Tư Hằng đã phi thăng cũng đặc biệt xuống để thu nhận nàng ta làm đệ tử, khiến nàng ta nổi danh khắp Thần Hi giới.
Nghĩ đến Tư Hằng, Phong Tư Lạc khẽ thở dài. Trong cốt truyện, Tư Hằng đã phi thăng cách đây gần hai trăm năm. Có lẽ là sau khi nàng qua đời không bao lâu thì phi thăng, giờ đây nàng là ngũ linh căn Luyện Khí tầng 2, e rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.
Trước đây nàng từng lừa Tư Hằng, không biết Tư Hằng có xuống thu nhận đồ đệ hay không?
"Ngươi đừng quên, nếu ngươi thu nhận nữ đệ tử, ngươi và nữ đệ tử đều sẽ là chó con." Nàng lẩm bẩm nói.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Phong Tư Lạc yêu cầu người đánh xe và hộ vệ đến quán trà gần đó uống trà, nàng dẫn nha hoàn vào Thuỷ Vân phường, nơi chuyên bán đồ dành cho nữ tử, muốn một phòng riêng để nghỉ ngơi, yêu cầu người trong tiệm không làm phiền nàng, sau đó nàng trói nha hoàn lại, chạy ra từ cửa sau.
Nàng trực tiếp thuê một con ngựa bay, từ không trung bay ra khỏi thành.
Kinh nghiệm trốn thoát của Phong Tư Lạc rất phong phú, biết rõ tầm quan trọng của thời gian, điều quan trọng nhất khi chạy trốn chính là bước đầu tiên, chạy trốn càng nhanh càng tốt, từ đó không còn trói buộc gì, đám người kia muốn tìm nàng cũng khó.
Về phần đám hộ vệ Phong gia đang trong quán trà đợi nàng, đợi gần hai canh giờ họ mới nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng khi đến nơi chỉ nhìn thấy nha hoàn đang bị trói chặt.
Phong Tiêu rất tức giận, ông ta không hiểu tại sao đứa con gái ngoan ngoãn của mình lại muốn bỏ trốn.
Đỗ Vân Nương nghi ngờ nha hoàn đang nói dối, so với việc Phong Ty La bỏ trốn, bà ta càng tin nàng bị bắt cóc hơn. Nhưng nha hoàn này là tâm phúc của bà ta, thề độc với bà ta rằng Ty La tiểu thư thật sự đã trói mình lại rồi bỏ trốn.
Phong Tiêu đã nhận "sính lễ" của Lạc Phong thành chủ, không dám để hắn ta biết nữ nhi nhà mình đã bỏ trốn, chỉ đành vừa kéo dài thời gian với Lạc Phong thành chủ vừa phái người đi tìm Phong Ty La.
Theo ông ta nghĩ, đứa con gái này của ông ta là người nhát gan, tu vi thấp lại không có kiến thức, cho dù có bỏ trốn thì cũng chỉ trốn ở góc nào đó trong thành nên chủ yếu là tìm ở trong thành. Ông ta không ngờ rằng Phong Ty La đã thay hồn đổi xác, biến thành Tư Lạc - chủ nhân Ma Đao, bỏ chạy lấy người.
Ông ta càng không biết là chuyện ông ta che giấu, Lạc Phong thành chủ đều biết hết.
"Ồ? Chạy rồi?" Lạc Phong thành chủ nghĩ đến cô nương đáng yêu ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ mà hắn ta nhìn thấy mấy ngày trước, lạnh lùng cười: "Thú vị đấy, tìm người về, người sống."
"Vâng."
Im lặng hồi lâu, Lạc Phong thành chủ dùng ngón tay nâng cằm thị nữ: “Ngươi nói xem, tại sao nàng lại bỏ trốn?”
Thị nữ ngưỡng mộ nhìn hắn ta: “Thành chủ, không có ai trong thiên hạ này là không ngưỡng mộ phong thái của thành chủ, có lẽ nàng ta chỉ đang lạt mềm buộc chặt mà thôi.”
"Ừm, ngươi nói đúng."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Tư Lạc: Hừ!