Liễu đình phong tĩnh nhân miên trú, trú miên nhân tĩnh phong đình liễu.

Một cô gái khoảng mười bốn tuổi nằm nghiêng trên chiếc giường êm ái, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, cây quạt phủ lên người nàng, che cằm và miệng, chỉ để lộ đôi lông mày mỏng và chiếc mũi cao, làn da đẹp như tuyết, mái tóc đen như mực, hàng mi dài run rẩy.

Mặc dù chưa phát triển hoàn toàn nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một mỹ nhân.

Nhưng hình như mỹ nhân đang cực kỳ khó chịu, nàng nhíu chặt lông mày, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên rỉ không kiềm chế được, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi thơm.

Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, trên vầng trán vốn trắng nõn của nàng đột nhiên xuất hiện màu đỏ như lỗ kim, màu đỏ đó dường như nhòe đi, dần dần to hơn, cuối cùng lớn hơn hạt gạo, có hình dạng như một ngọn lửa nhỏ đang cháy.

Đó là một nốt ruồi, một nốt ruồi màu đỏ hình ngọn lửa, xuất hiện gọn gàng giữa hai lông mày của thiếu nữ.

Nốt ruồi đỏ hình ngọn lửa xuất hiện một cách quỷ dị thoạt nhìn có vẻ đứng yên, nhưng nhìn thêm lần nữa, giống như nó đang sống, đang cháy bập bùng.

Khi nốt ruồi đỏ đã ổn định, thiếu nữ ngồi trên ghế mềm cũng mở mắt ra.

Phong Tư Lạc ngây người nhìn xung quanh, nhìn vào nơi trước mặt, có lẽ là khuê phòng của nữ tử cổ đại. Trong đầu tràn ngập thắc mắc.

Không phải nàng đã chết rồi sao? Không phải sau khi nàng chết sẽ bị Ma Đao hấp thụ linh hồn hay sao? Tại sao lại xuyên không rồi?

Lúc đầu nàng lập khế ước với Ma Đao, những chuyện cần biết đều biết hết rồi. Ví dụ, một khi lập khế ước với Ma Đao, linh hồn của nàng sau khi chết sẽ bị Ma Đao hấp thụ, sẽ không còn cơ hội đầu thai chuyển kiếp nữa.

Nhưng hiện tại, linh hồn của nàng không những không bị Ma Đao hấp thụ, mà nàng còn xuyên không về rồi!

Ký ức của cơ thể này ùa về.

Sau khi nhận được ký ức, nàng im lặng một lúc, thấp giọng chửi bậy: "@#¥%..."

Hai lần xuyên không, đã vậy lại còn xuyên vào cùng một cuốn sách. Lần trước là pháo hôi Tư Lạc chỉ xuất hiện trong ký ức của người khác, lần này cũng chả khá hơn, nguyên chủ Phong Ty La, cũng là một pháo hôi.

Cách thời gian nàng chết đã là hai trăm năm, bây giờ là lúc cốt truyện của cuốn tiểu thuyết bắt đầu.

Nguyên chủ Phong Ty La, đường muội của nữ chính Phong Khanh Liên, một pháo hôi chính hiệu.

Cuốn tiểu thuyết này có tên là "Phong Khanh Liên tu tiên truyện", xoay quanh việc Phong Khanh Liên tu tiên làm chủ đạo, xen lẫn sự bí ẩn về thân thế của nàng ta, câu chuyện vướng mắc tình cảm giữa nàng ta với hai vị sư huynh cùng với những người khác.

Nữ chính Phong Khanh Liên là con gái của gia chủ Phong gia, là thế gia tu tiên, mẫu thân không rõ tung tích, cha không yêu, kế mẫu không thương, từ nhỏ không phải bị bắt nạt thì là bị làm lơ, chỉ có một lão nô đối xử với nàng ta rất tốt. Phong Khanh Liên vốn là Băng Linh Căn, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nhưng nàng ta lại cố tình giả trang thành Ngũ Linh Căn phế vật, để tóc mái dài che đi khuôn mặt xinh đẹp, khiến người khác cho rằng nàng ta lớn lên xấu xí. Sau khi rời khỏi Phong gia, đi đến đệ nhất tiên môn Côn Luân, trở thành đệ tử của Tư Hằng - người đã phi thăng, mọi người mới biết nàng ta là Băng Linh Căn, hơn nữa còn rất xinh đẹp.

Kể từ đó, nữ chính một bước lên mây, vừa tu tiên vừa nhặt ngón tay vàng, vừa yêu đương vừa điều tra thân thế của mình, cuối cùng cũng tìm thấy mẫu thân, ở bên cạnh nhị sư huynh của mình, trở thành người mà người người hâm mộ.

Nguyên chủ Phong Ty La, là con gái của Phong Tiêu, đệ đệ của gia chủ Phong gia. Nàng ấy cũng giống nữ chính về một vài phương diện, cũng không có mẫu thân từ khi còn nhỏ, cũng là phế vật Ngũ Linh Căn trong mắt mọi người. Nhưng khác với nữ chính là, nữ chính cố tình cải trang thành Ngũ Linh Căn, còn nguyên chủ thật sự là phế vật.

Một điểm khác biệt nữa là gia chủ Phong gia bề ngoài có vẻ không quan tâm đến nữ chính, nhưng tất cả đều là để bảo vệ nữ chính, cha nàng ta luôn phái tâm phúc đến bảo vệ nữ chính, từ nhỏ đã cung cấp cho nữ chính tài nguyên tốt nhất Phong gia. Nữ chính là Băng Linh Căn, có thể cải trang thành phế vật Ngũ Linh Căn, có thể che giấu dung mạo của mình, tất cả cũng đều nhờ gia chủ Phong gia, cuối cùng gia chủ Phong gia toàn lực thúc đẩy đưa nàng ta đi Côn Luân bái sư. Cha nguyên chủ và kế mẫu nhìn bề ngoài thì đối xử với nguyên chủ rất tốt, nhưng thực ra bọn họ chỉ nuôi nguyên chủ như một món hàng, chờ nàng ấy lớn lên để treo giá.

Bởi vì nguyên chủ rất đẹp.

Trong cốt truyện, nguyên chủ bị Lạc Phong thành chủ nhìn trúng, hắn ta đã đưa cho Phong Tiêu một lượng lớn tài nguyên tu luyện, mang nguyên chủ về làm tiểu thiếp. Lạc Phong thành chủ phong lưu đa tình lại hay thay đổi, chỉ vài tháng đã chán nguyên chủ, vứt nàng ấy ở hậu viện không quản, mà Phong gia cũng không quan tâm đến nguyên chủ.

Sau này, Lạc Phong thành chủ thích nữ chính, nhưng không có được nữ chính, lại lôi nguyên chủ ra làm thế thân, thậm chí còn cố ý lôi nguyên chủ đi kích thích nữ chính.

Đó là lần cuối cùng nữ chính và nguyên chủ gặp nhau, từ lúc đầu là đường tỷ muội, hiện tại cách nhau một trời một vực. Nguyên chủ bưng bình rượu đi rót rượu phục vụ mọi người, nữ chủ đoan trang ngồi ở đó được mọi người nịnh nọt, xung quanh là những nam nhân ưu tú ái mộ nàng ta, tạo thành sự đối lập rõ ràng.

Cũng có người cố ý nhắc tới nguyên chủ và nữ chính là đường tỷ muội, nhưng lúc đó nữ chính đang hiểu lầm gia chủ Phong gia là kẻ sát hại mẫu thân của mình, cộng thêm những chuyện nàng ta đã trải qua hồi nhỏ, nàng ta luôn ôm mối hận với Phong gia, vì vậy nàng ta lạnh lùng nói: "Ta cùng Phong gia có thù. Phong gia đều là kẻ thù của ta."

Bởi vì những lời này, sau khi trở về Lạc Phong thành chủ đã phái người xử lý nguyên chủ, từ đó về sau nguyên chủ không còn xuất hiện nữa, trong sách cũng không có lời giải thích rõ về việc nguyên chủ chết hay còn sống.

Sau khi sắp xếp lại kí ức của mình, Phong Tư Lạc không nhịn được muốn chửi bậy, bởi vì mấy ngày trước Lạc Phong thành chủ đã nhìn thấy nguyên chủ, ngày bị đưa đi làm tiểu thiếp chắc cũng sắp đến gần.

Nói không chừng Lạc Phong thành chủ đã gửi đống tài nguyên đến rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phong Tư Lạc cảm thấy thật bi thảm, lần trước xuyên không, sư phụ nguyên chủ tuỳ lúc có thể thải bổ nàng, nàng bắt buộc phải chạy trốn suốt đêm, lần này cha với kế mẫu của nguyên chủ muốn đưa nàng ấy đi làm vợ lẽ, nàng lại phải bắt đầu kiếp sống chạy trốn của mình.

Cũng may so với lần trước thường xuyên gặp nguy hiểm, hoàn cảnh lần này ít nhất tốt hơn nhiều, ít nhất thân thể này không phải thể chất huyền âm gì đó, không cần lo sợ bị người khác thải bổ.

Phong gia có rất nhiều cao thủ, thị vệ nghiêm ngặt, một người luyện khí tầng hai như nàng chắc chắn không chạy thoát khỏi nơi đây, bắt buộc phải kiếm cớ rời khỏi Phong gia. 

Lúc này, có nhóm cô nương ăn mặc lộng lẫy nắm tay nhau đi tới, cười nói: "Ty La muội muội, bọn ta đến thăm muội này."

Phong gia là một đại gia tộc, trong nhà có rất nhiều người, nam nhân Phong gia nhiều thê thiếp, nhiều con cái. Nguyên chủ có ba tỷ muội cùng cha khác mẫu thân, đường tỷ đường muội thì đến mười mấy người. Chỉ cần dung mạo của những cô nương ưa nhìn thì sẽ được cưng chiều, nuôi nấng, khi lớn lên sẽ được dùng để liên hôn hoặc làm tiểu thiếp cho người khác để đổi lấy lợi ích, cơ bản đều là công cụ hình người. Nhưng những cô nương này vẫn đang vui vẻ tận hưởng, thay vì nghĩ đến việc tu luyện thật tốt để trở nên đủ mạnh mẽ, để có thể kiểm soát vận mệnh của chính mình, mỗi người đều đã bị tẩy não, chỉ muốn ở hậu viện tranh tài khoe sắc, nghĩ đến việc sẽ gả cho một nam nhân lợi hại.

Phong gia thực sự là thứ rác rưởi, thối nát.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

Trong số các cô nương ở thế hệ này, mặc dù nguyên chủ chỉ mới mười bốn tuổi nhưng dung mạo của nàng ấy được công nhận là đẹp nhất.

Khi Phong Tư Lạc từ từ ngẩng đầu lên, mấy cô nương nhìn thấy ngọn lửa sống động như thật giữa hai lông mày của nàng, tất cả đều kinh ngạc.

Dung mạo vốn dĩ đã tuyệt sắc, cộng thêm một chút màu đỏ giữa hai lông mày khiến cả người Phong Tư Lạc càng yêu mị hơn.

"Muội… Giữa lông mày của muội có gì thế?"

Trong lòng Phong Tư Lạc cảm thấy kỳ quái, nhưng trên mặt lại không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nàng chậm rãi bước đến trước gương, có chút ngơ ngác.

Nguyên chủ và thân thể Tư Lạc mà lần trước nàng xuyên qua giống nhau đến năm, sáu phần, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao giữa lông mày của nàng lại có thứ giống như ngọn lửa?

Buổi sáng nguyên chủ thức dậy trang điểm cũng không có thứ này.

Cho nên, thứ này là từ đâu đến?

Tại sao hình dáng này lại giống hoa văn trên cán Ma Đao đến vậy?

Trong lòng nàng cuồn cuộn các loại suy đoán nhưng nàng không thể hiện ra ngoài, chậm rãi lấy một hộp son ra, kéo một vị tỷ muội trong đám người, vẽ lên trán người đó hình ngọn lửa giống như trên trán mình, vẽ xong thì nở nụ cười: "Đây là kiểu hoạ tiết ta mới nghĩ ra, đẹp không?"

Vị tỷ muội đó nhìn mình trong gương rồi lại nhìn Phong Tư Lạc, trong ánh mắt chế giễu của những tỷ muội khác, nở nụ cười miễn cưỡng rồi lau đi.

Họa tiết này nhìn thì đẹp, nhưng so sánh với Phong Tư Lạc ở bên cạnh, khiến cho người khác cảm giác bản thân mình đang bắt chước, thà không vẽ còn hơn.

Vị tỷ muội đó lén trợn mắt nhìn Phong Tư Lạc, tại sao mới một ngày không gặp, cảm giác hình như Phong Ty La lại xinh đẹp hơn rồi?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play