Mưa phùn như tơ, ánh sáng mờ ảo phản chiếu bàn tay trên cửa kính xe rất rõ ràng.

Chúng là hai đôi bàn tay không có chút máu nào, giống như người chết được lôi ra từ hầm băng, mu bàn tay phủ một lớp sương giá. Mà khi hai bàn tay này xuất hiện, một cái đầu bị mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt, như đang di chuyển chậm rãi, từng chút một áp sát vào cửa sổ kính bên trái.

Khuôn mặt trên kính mờ nhạt, đôi mắt trống rỗng vô hồn, đục ngầu không thể tả. Ánh mắt tối tăm xuyên qua lớp kính, găm chặt vào người ngồi trong xe.

Cổ Sơ Tình nheo mắt nhìn cô ta, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười lạnh lùng.

Lệ quỷ từ đâu ra, không có mắt như vậy… Nếu dám tìm tới cửa thì đừng trách cô không “thủ hạ lưu tình”.

Cổ Sơ Tình nắm lấy tay lái bằng tay này, tay kia bấm đốt ngón tay rồi bắn một đạo thuật pháp lên cửa sổ xe.

Một đường không khí vô hình xuyên qua cửa kính, đánh thẳng vào giữa vầng trán đen của mái tóc đen dài.

“A…”

Một tiếng hét chói tai quỷ dị đột nhiên vang lên, cái đầu trên cửa sổ xe như không thể chống lại trận công kích, đột nhiên biến mất.

Đánh lui một bên, khóe môi Cổ Sơ Tình nhếch lên, liếc nhìn qua cửa sổ xe bên phải.

Trên cửa kính ô tô tối đen, một khuôn mặt trắng xanh vặn vẹo treo trên đó, phía trên cằm trống rỗng, cái miệng há rộng như một cái động không đáy, dữ tợn tối đen.

Cổ Sơ Tình cụp lông mày, nheo mắt lại, nhanh chóng niệm một chú pháp khác vào cửa sổ bên phải.

Vừa bắn qua, khuôn mặt dán trên cửa sổ cũng theo tiếng thét chói tai bị đánh rơi xuống gầm xe.

Cổ Sơ Tình thở phào nhẹ nhõm.

Má nó chứ, không thể nhìn cô sống tốt được hay sao!?

Ném đi một con, lại xuất hiện thêm hai con khác, mà còn hung ác tột độ nữa, lợi dụng lúc cô không thể cử động đúng không!

Xem ra, ba ngày cuối cùng này, cô phải căng mình đề phòng mới được, lơ là một chút, lật thuyền trong mương, vậy thì thật uổng phí.

Sau khi tạm thời đẩy lùi hai ác linh, Cổ Sơ Tình không dám xem thường. Dù sao bây giờ cô ấy đang ở trong thời kỳ đặc biệt, không thể bất cẩn được.

Cổ Sơ Tình trầm mặc, cô nín thở nhìn con đường phía trước, âm thầm cảnh giác xung quanh.

Hai con quỷ này lệ khí rất nặng, hình như mới chết không bao lâu, mắt mờ mịt, có vẻ như không phải thèm nhỏ dãi thân thể cô mà cố ý tìm tới cô.

Một linh hồn mới chết có ký ức mơ hồ về bảy năm đầu tiên, mọi hành động đều dựa vào cảm giác. Đây chính là trường hợp của hai hồn ma hiện tại...

Điều kỳ lạ là những hồn ma mới chết không thể biến thành ma quỷ nhanh chóng như vậy, ngay cả khi chúng chết trong oán hận.

Chẳng lẽ trước khi hai hồn ma này trút hơi thở cuối cùng đã dính sát khí rồi sao?

Nghĩ đến đây, Cổ Sơ Tình khẽ cau mày, cô đưa tay lấy ra một đống bùa chú từ trong hộp đựng găng tay rồi cầm lấy trên tay.

Nhà họ Cổ khá nổi tiếng trong giới đạo thuật, nhưng thuật chuyên tấn công, thuật mà nhà họ Cổ tu là Chúc Từ Thuật, chuyên giao tiếp với thi thể. Sở trường là kungfu và trấn thi, phù chú, trận pháp. Xét về trừ tà truyền thống thì thua kém một chút so với các Thiên Sư bắt quỷ khác.

Lại nói tiếp, xưa nay nhà họ Cổ không bắt quỷ, chỉ biết đuổi tà ma, vừa ra tay đã đánh quỷ đến hồn phi phách tán, ngay cả việc làm sao để hóa giải lệ khí của lệ quỷ cũng không biết làm.

Thật ra theo tác phong của người nhà họ Cổ, dù là chơi với thi thể hay chơi với ma quỷ, họ đều không hề sợ hãi.

Tình huống của Cổ Sơ Tình có phần đặc biệt, nếu chơi với ma quỷ, cô rất có thể bị ma quỷ chiếm đoạt thân xác… Vì vậy, trừ khi hoàn toàn không còn cách nào khác, Cổ Sơ Tình tuyệt đối sẽ không dùng kiếm gỗ đào để đối đầu trực diện với ma quỷ, mà thường sẽ trực tiếp dùng phù chú để đánh tan đối phương.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa đập vào kính chắn gió khiến khung cảnh trước mắt mờ ảo.

Trên cây cầu yên bình, một cơn lốc đen bất chợt quét qua.

Xe gần đi đến cuối cầu, đèn đường trên cầu nhấp nháy, phát ra tiếng xèo xèo như bị hỏng mạch điện.

Mặt cầu vốn có chút ánh sáng, ngay khi âm thanh vang lên, lại chìm vào bóng tối, chỉ còn lại hai chùm đèn ô tô nổi bật.

Cổ Sơ Tình vừa nhìn thấy đội hình trên cầu, cô liền biết hai con quỷ đã đuổi kịp.

Cô cau mày, nhanh chóng đếm năm lá bùa và gấp chúng thành hình tam giác, cắn ngón giữa, lau một giọt máu của chính mình lên lá bùa hình tam giác, vỗ nhẹ lên trán để bảo vệ linh đài của mình.

*Linh đài: Huyệt thứ 10 thuộc Đốc mạch (GV 10). Huyệt nằm ở sau tim, khi khom lưng nơi căng rộng và gù hơi cao thấy rõ, dùng trong những trường hợp bệnh rối loạn tâm khí. Do đó mà có tên Linh đài.

Với năm lá bùa đồng thời bảo vệ linh đài, cô không tin ác quỷ còn có thể lợi dụng sơ hở để chiếm lấy cơ thể của cô.

Cổ Sơ Tình nín thở, nhìn thẳng về phía trước.

Ngay khi cô vừa thực hiện xong hành động này, cây cầu tối tăm đột nhiên tràn ngập bóng tối dày đặc, và hai bóng đen đột nhiên xuất hiện trước xe.

Cả người bọn họ đều ướt sũng, như vừa mới bò ra khỏi nước. Nước mưa từ ống quần họ rơi xuống từng giọt, vừa chạm đất đã biến thành một vũng màu đỏ tươi.

Hai người đó, đứng trong làn nước đẫm máu một cách âm trầm, mở to đôi mắt to trống rỗng, vô cảm nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải nhỏ đang lao về phía mình.

Khuôn mặt nhợt nhạt, trắng bệch và u ám đó khiến mọi người hoảng sợ.

Lòng Cố Sơ Tình run lên, tựa như không có nhìn thấy, cô rồ ga đến mức tối đa lao về phía bọn họ.

Từ khi còn nhỏ cô đã nhìn thấy xấp xỉ một nghìn con quỷ, mặc dù hai con quỷ này có lệ khí nặng, nhưng thật ra lại không hung dữ đến thế, ít nhất mặt vẫn là mặt, mũi vẫn là mũi. So với những con quỷ thiếu tay, thiếu mặt mà cô từng gặp trước đây, thì bọn này còn chỉnh tề hơn.

Cổ Sơ Tình hoàn toàn không cảm thấy bọn họ đáng sợ.

Trên mặt hai con quỷ mộc nở một nụ cười u ám. Lúc xe chuẩn bị đến gần, hai con quỷ đột nhiên bay lên, ném mình vào kính chắn gió.

Cổ Sơ Tình lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng, lại cắn ngón tay, vẽ một sắc lệnh trên kính chắn gió với tốc độ cực nhanh.

Hai lệ quỷ dường như biết rằng đạo sắc lệnh này có hại cho mình, nên nhân lúc sắc lệnh được thực hiện, chúng đã dùng liều mạng bám chặt lấy kính chắn gió, cố trèo qua cửa kính lên xe.

Nhưng trên kính chắn gió còn có một lá bùa khác.

Mặc dù uy lực của lá bùa không lớn, nhưng nó giúp Cổ Sơ Tình tranh thủ đủ thời gian.

Vào lúc hai quỷ đột phá uy lực phù chú, ngay lúc cái đầu chen vào xe, sắc lệnh của Cổ Sơ Tình đã hoàn thành.

Một luồng sáng đột nhiên bùng phát, hai lệ quỷ mở to mắt, phẫn nộ gào thét, kêu thảm thiết một tiếng, bị sắc lệnh đánh bay đi ra ngoài.

Khoảnh khắc hai lệ quỷ bị đánh ra khỏi xe, trong mắt Cổ Sơ Tình lóe lên ánh sáng, liên tiếp búng ngón tay giữa hai lần, hai giọt máu đột nhiên từ đầu ngón tay bay ra, đánh vào giữa trán hai con quỷ.

Dòng máu có linh lực giống như hai chiếc đinh sắt, cố định hai con quỷ trên hai bên cầu.

Cổ Sơ Tình vỗ vỗ tay, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhìn thấy hai con quỷ đang gào thét trên cột, nở nụ cười đắc ý.

Hừ, cũng không hỏi xem cô là ai, cho rằng thịt Đường Tăng ăn ngon như vậy ư, đúng là không sợ gãy răng.

Hai con quỷ bị sắc lệnh và linh huyết làm bị thương, sát khí trên mặt suy yếu, đèn đường nhấp nháy dữ dội rồi khôi phục ánh sáng. Cổ Sơ Tình nắm tay lái, chậm rãi lái xe vào nội thành.

Ở các thành phố hiện đại, đèn neon sáng suốt đêm và tỏa sáng cho đến tận bình minh.

Cổ Sơ Tình lái xe đến chợ Tây, tắt máy rồi lấy danh sách hàng hóa mà Mã Kinh Quốc đưa cho cô, gọi điện liên tục để các ông chủ thịt lợn đến dỡ hàng.

“Ơ, hôm nay Sơ Tình tới sao.” Một ông chủ mặc áo bông dày chào hỏi Cổ Sơ Tình.

“Đúng vậy, hôm nay ông chủ Lưu lấy bao nhiêu tảng thịt?”Cổ Sơ Tình nhảy xuống xe, bước xuống, phủi tay rồi đóng cửa xe lại, mỉm cười đi về phía ông chủ Lưu.

Ông chủ Lưu: “Tôi lấy bốn tảng thịt.”

“Bốn tảng…” Lông mày Cổ Sơ Tình hơi giật, cô lấy hóa đơn hàng hóa ra: “Ông chủ Lưu, cậu tôi nói ông chỉ lấy có ba tảng.”

Ông chủ Lưu xoa xoa tay, ngượng ngùng cười nói: “Do hôm qua công việc làm ăn tốt quá, châm chước châm chước, cho tôi thêm một tảng nữa đi.”

Vốn dĩ ông ta muốn đặt bốn tảng, nhưng chiều hôm qua mải mê ở bàn mạt chược lại quên mất thời gian, đợi đến khi gọi cho Mã Kinh Quốc, thịt lợn đã được các ông chủ khác chia đều, chỉ còn lại ba tảng.

Cổ Sơ Tình cười lắc đầu từ chối: “Không được đâu, tôi chỉ vận chuyển theo đơn đặt hàng, nếu làm sai cậu sẽ mắng tôi."

“Lưu đầu to, ông không thể bắt nạt Sơ Tình da mặt mỏng được. Sơ Tình chỉ làm công cho Mã Kinh Quốc, nếu muốn có nhiều hàng hơn thì tự mình nói chuyện với Mã Kinh Quốc đi, lừa một cô gái nhỏ, không biết xấu hổ tí nào.”

Đang nói chuyện, một người đàn ông đi đứng không tốt khập khiễng bước tới. Người đàn ông nói đùa với ông chủ Lưu một câu rồi quay sang nói với Cổ Sơ Tình nói: “Sơ Tình, chú lấy bốn tảng thịt, cháu dỡ chúng xuống giúp chú.”

Lưu đầu to này, ỷ thế Sơ Tình da mặt mỏng, mỗi lần Sơ Tình giao hàng tới đây đều sẽ trơ tráo chiếm tiện nghi của Sơ Tình.

Những hàng hóa này, mỗi nhà đều có một phần, không có chỗ cho ông ta xằng bậy.

“Chú Đàm, sao hôm nay chú lại đến đây? Anh Đàm đâu rồi ạ?”

Cổ Sơ Tình lễ phép cười với người đang đi tới, sau đó nhanh chóng leo lên thùng chở hàng: “Chú Đàm, chú lái xe ba bánh của chú qua đây, cháu dỡ hàng cho chú.”

Lúc còn trẻ chú Đàm bị gãy chân trong một vụ tai nạn ô tô, trước đây ông ấy từng bán thịt trên Thị trấn Cổ Vũ, sau này con trai ông ấy mua nhà ở thành phố, ông ấy cũng theo vào, thuê một quầy hàng trong chợ để tiếp tục bán thịt, cũng xem như là nhìn thấy Cổ Sơ Tình lớn lên.

“Được rồi, cảm ơn cháu.”

Người đàn ông được gọi là chú Đàm mỉm cười cảm ơn rồi vội vã lái xe ba bánh đến. Khi chiếc xe ba bánh đi qua phía trước chiếc xe chở hàng, chú Đàm ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Khi Cổ Sơ Tình dỡ bốn cái quạt tảng thịt heo xuống, chú Đàm kéo Cổ Sơ Tình lo lắng nói: “Sơ Tình, có phải trên đường tới đây cháu đã chuyện gì không?”

Cổ Sơ Tình cười nói: “Không, làm gì có chuyện xảy ra được.”

Mặt mày chú Đàm nghiêm nghị nói: “Đừng lừa chú, trên kính chắn gió của con có huyết phù.”

Xuất thân từ Thị trấn Cổ Vũ, ai mà không biết nhà họ Cổ trước đây làm gì. Trước khi giải phóng, nhà họ Cổ rất nổi tiếng ở toàn thành phố Phú Tân. Sau khi giải phóng, chính sách thay đổi, cộng thêm việc người nhà họ Cổ đều lần lượt qua đời sớm, nên dần dần nhà bọn họ cũng rơi vào quên lãng.

Chú Đàm rất rõ nhà họ Cổ làm nghề gì, khi còn nhỏ ông ấy đã nhìn thấy ông nội của Sơ Tình cản thi, cản bác cả của ông ấy. Bác cả của ông ấy tham gia Chiến tranh kháng Nhật, chết ở bên ngoài. Ông nội không đành lòng nhìn bác cả chết ở nơi đất khách quê người, sau khi chết cũng không thể quay lại nên đã nhờ ông nội Sơ Tình đi đón.

“Không sao đâu, chú Đàm, chú đừng lo lắng.” Cổ Sơ Tình cũng không phủ nhận, sau đó thấp giọng nói nhỏ: “Chú Đàm, mấy ngày này đừng qua cầu lớn bên kia sông, bảo anh Đàm và mọi người đợi vài ngày rồi hẵng đi.”

Những ngày này là thời điểm quan trọng nhất để cô đánh bại vận mệnh, tạm thời không rảnh tay đối phó hai ác quỷ kia.

Không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng khi lệ quỷ xuất hiện vào tối nay, thú trấn cầu lại không phản ứng, lát nữa còn còn phải đi xem thử coi có phải thú trấn cầu xảy ra chuyện gì không.

Cô nhớ rằng trong lúc ngẩn người cô đã nghe bác cả nói cây cầu này có thú trấn cầu. Có thú trấn cầu nên cây cầu không những ít xảy ra tai nạn mà còn tránh được ma quỷ.

          

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play