Một tiếng trước, Quý Minh Noãn đã đi ra cửa, bị mấy lời nói của y tá dọa cả kinh, đúng lúc tiếng chuông di động vang lên, Quý Minh Noãn nhìn màn hình, cuộc gọi đến từ bệnh viện của em trai.

Cô nghe máy, bên kia thở phào nói: “Quý tiểu thư, vừa rồi ngượng quá, em trai cô vẫn bình an, do chúng tôi sai sót, xin lỗi cô.”

Người ở đầu dây bên kia liên tiếp họ sai sót, xin lỗi cô vài lần, cô cũng không có thời gian so đo với bọn họ, vội vã về xem Lục Ngôn Thâm.

Quý Minh Noãn nói: “Tôi không phải rời khỏi đây, tối hôm qua bệnh viện gọi điện thoại cho tôi, nói em trai tôi đã xảy ra chuyện, tôi vội vã chạy đi xem thử.”

Lục Ngôn Thâm thở phào, thì ra mình nghe lầm.

“Hiện tại mấy giờ rồi?” Lúc này chỉ có một ngọn đèn đầu giường, căn phòng không sáng lắm, nói vậy vẫn là buổi tối.

“Tầm 6 sáng rồi.” Tối hôm qua Quý Minh Noãn nằm bò ra ngủ một đêm, hiện tại mới cảm thấy tay chân nhức mỏi.

Hai người nhìn nhau không nói gì, chốc lát, hai nhân viên y tế lại đây, căn phòng này có lắp camera, nếu Lục Ngôn Thâm tỉnh, di động của bác sĩ sẽ có thông báo.

Bác sĩ lại tiến hành một đống kiểm tra cho Lục Ngôn Thâm.

Kiểm tra kết quả vẫn như vậy, tất cả chỉ số tốt đẹp.

Quý Minh Noãn dở khóc dở cười, xem ra còn chưa tới giờ.

*

Trải qua chuyện lần này, Lục Chân Chân bắt đầu kỳ lạ với cô.

Lục Ngôn Thâm dần ổn định, buổi tối nọ, cô bắt lấy Quý Minh Noãn kéo vào khuê phòng, đắc ý mở tủ quần áo lộng lẫy của cô ấy ra.

“Chỗ này là tất cả túi xách Birkin và trang sức của tôi, hiện tại thuộc về chị đấy.” Lục Chân Chân tủi thân, nhưng lại bày ra vẻ dũng cảm “thấy chết không sờn”.

Quý Minh Noãn bị hành vi của cô ấy dọa, “Cô đang…… Lấy lòng tôi hả?”

Cô ấy thấy Quý Minh Noãn không hề nhận ý tốt của cô ấy, lập tức bất mãn nói: “Chị đừng cho rằng tôi nhận chị đấy, tôi chỉ nể mặt anh tôi thôi, nên mới……”

Lục Chân Chân do dự, cảm giác nói vậy không hợp lý, bây giờ đúng là cô ấy muốn hối lộ cô.

Cô ấy chỉnh lại lời nói: “Cái kia, chỉ cần chị bảo đảm không rời anh tôi, tất cả túi xách và trang sức đều của chị.”

Lục Chân Chân gật đầu, ừm, nói vậy mới đúng!

Khí phách!

Quý Minh Noãn dở khóc dở cười nhìn cô ấy, “Có ý gì?”

Lục Chân Chân tức giận muốn giậm chân, người phụ nữ này! Sao không biết linh hoạt vậy?

Quá ngốc.

“Chị và ông đã ký hợp đồng với nhau, trước khi anh tôi chết, chị không thể rời anh ấy.”

Tuy rằng Lục Chân Chân không ủng hộ xung hỉ, nhưng ngày đó bị Lục Ngôn Thâm dọa, sau đó lại nhìn thấy Quý Minh Noãn trở lại bên anh, anh lại sống lại, cô ấy cảm thấy chỗ nào đó không đúng!

Tuy cô ấy không muốn thừa nhận, nhưng…… Khi anh cô ấy gặp Quý Minh Noãn, hình như tốt hơn?

Ừm, tuy có thể là ảo giác, nhưng cũng có thể thử xem.

Dù sao thì anh trai cô ấy ưu tú như vậy, cô ấy không muốn đánh mất người anh này.  

Quý Minh Noãn trừ nghèo một chút, ngốc một chút, hình như cũng không có khuyết điểm gì lớn.

Dù sao nhà họ Lục bọn họ không thiếu tiền, nghèo cũng không sao.

Còn chuyện ngốc cũng không phải vấn đề rất lớn, dù sao nhà bọn họ không dựa vào chị ta để kiếm tiền.

Quý Minh Noãn cuối cùng cũng hiểu cảm xúc kỳ lạ của cô bé, nếu cô ấy đã nói vậy, chắc là cũng bắt đầu bước trên con đường ‘cô thành công xung hỉ cho Lục Ngôn Thâm’.

Nhưng…… Tất cả đều là hiểu lầm thôi!

Nếu vài ngày sau Lục Ngôn Thâm đột nhiên ra đi, sợ là Lục Chân Chân sẽ hận chết cô ấy vì bây giờ đưa ra quyết định ngốc nghếch như thế.

Cô bé này đúng là người cũng như tên.

Ngây thơ!

Quý Minh Noãn cười nhìn cô, mà Lục Chân Chân dường như cũng chờ mong cô hứa hẹn.

“Mấy thứ này em dùng cả rồi, xem như second-hand đi? Chị không thèm.” Cô dứt lời, xoay người rời đi, hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt xanh trắng của Lục Chân Chân.

“Tiên nữ tôi còn chưa dùng hết toàn bộ đâu đấy? Còn chưa cắt nhãn nữa, chị mù hả?”

A a a, người phụ nữ ngu ngốc không hiểu chuyện đời này, có biết lúc ấy cô ấy mua túi xách Himalaya khó cỡ nào không? Chị có biết mấy sợi dây chuyền đó bị nâng giá gấp mấy lần, tôi mới mua được không?

Quý Minh Noãn xoay lưng vẫy tay với cô ấy, “Chị có tiền, chị tự mua được.”

Hừ, chiếc túi Himalaya kia không được nạm kim cương, cô không thèm đâu.

Tuy Quý Minh Noãn đáng thương yếu ớt, nhưng cũng biết tiêu tiền đấy!

Từ đêm Lục Ngôn Thâm đột nhiên xảy ra chuyện, Quý Minh Noãn luôn ở nhà họ Lục.

Kỳ lạ là chẳng những Lục Ngôn Thâm không càng ngày càng yếu ớt theo thời gian trôi qua, ngược lại còn khỏe đến mức xuống giường hoạt động.

Trừ cái này, Lục Ngôn Thâm còn gọi tất cả trợ lý đắc lực trong công ty tới báo cáo công việc, chắc là muốn vạch kế hoạch to lớn trong vòng 50 năm cho Tập đoàn Hằng Thịnh trước khi anh chết.

Hôm nay, trời vừa hửng sáng, Quý Minh Noãn bưng phần cơm dinh dưỡng nhà bếp chuẩn bị cho Lục Ngôn Thâm vào phòng anh, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm mặc đồ bệnh, đeo kính gọng vàng, ngồi cạnh bàn có máy tính, không biết đang xem gì trong máy tính.

Người này mặc đồ bệnh cũng giống một người mẫu sải bước trên sàn diễn thời trang, cô nhìn thấy một đống tài liệu trong tầm tay anh, tài liệu được khoanh tròn ghi chú nhiều chỗ, Quý Minh Noãn cảm thấy người này không có tự giác của một người sắp chết, anh không thể nằm yên trên giường được à?

Cô nhanh tiến lên lấy tài liệu trong tay Lục Ngôn Thâm xuống, đặt bữa sáng trước mặt anh.

Lục Ngôn Thâm chưa từng bị ai cắt ngang trong lúc làm việc, đây vẫn là lần đầu tiên, mà khi anh nhìn thấy gương mặt của Quý Minh Noãn, chợt có ảo giác cô mới là Boss .

“Lục tiên sinh, ăn sáng thôi.” Giây tiếp theo Quý Minh Noãn mỉm cười, còn cố ý chớp mắt.

Lục Ngôn Thâm cũng không giận, mặc quần áo bệnh nhân cũng có khí thế khi mặc đồ vest xa xỉ, anh lạnh nhạt nói: “Ừm, đặt một bên trước đi.”

Thật sự xem đây là văn phòng CEO của anh à?

“Bác sĩ nói anh phải ăn sáng trước.”

Quý Minh Noãn cũng không nhường nhịn, vẫn thực hiện chuyện bác sĩ đã dặn dò.

“Tôi có chuyện quan trọng hơn.”

Vốn dĩ Lục Ngôn Thâm không cần giải thích với cô, nhưng thấy cô mấy ngày nay nhọc lòng vì mình, nên mới nói như vậy.

“Lục tiên sinh, thân thể là vốn của cách mạng, chẳng lẽ công việc còn quan trọng hơn sức khỏe của anh?”

Quý Minh Noãn đúng là muốn xem thử rốt cuộc đầu óc của tổng giám đốc bá đạo chứa gì.

Trước kia anh kiếm tiền nên không có thời gian để tiêu tiền, bây giờ sắp mất mạng còn muốn tranh đua?

Anh hoàn toàn trái ngược với cô nhóc xinh xắn Lục Chân Chân, cô bé sống rất thoải mái.

Đây mới là cuộc sống người có tiền nên có, đúng chứ?

Lục Ngôn Thâm nhẹ nhàng nhếch khóe môi, “Tôi không làm việc.” Đồng thời anh xoay màn hình về hướng Quý Minh Noãn.

Quý Minh Noãn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính, bên trên chữ chi chít, chỗ bắt mắt nhất là chân dung cá nhân của cô.

“Anh đang điều tra tôi?” Quý Minh Noãn có cảm giác chán ghét kháng cự, nhíu mày đẹp.

Lục Ngôn Thâm lấy ngón tay gõ vài cái trên con chuột, không rõ biểu cảm trên gương mặt, đây vốn không phải chuyện cần giấu giếm.  

“Cô không tốn sức đã có 2% cổ phần Tập đoàn Hằng Thịnh, tôi làm CEO của công ty, có nghĩa vụ điều tra hướng đi của cổ phiếu, cũng như phân tích với mỗi cổ đông trong công ty.”

“Mà tôi là chồng trên danh nghĩa của cô, cũng có quyền tìm hiểu người bản thân sống chung trong tương lai là người thế nào.”

Quý Minh Noãn vốn chán ghét, Lục Ngôn Thâm vừa nói như vậy, cô tức khắc thương hại.

Cô làm thế nào mới có thể uyển chuyển nói cho tổng giám đốc tiên sinh này biết rằng anh không có tương lai đây.

Còn mơ tưởng có sau này với cô?

Cô tiên đây rất nhanh có thể cầm khoản tiền kếch xù để bao nuôi trai trẻ đấy.

Quý Minh Noãn cũng cảm thấy thái độ vừa rồi của mình không đúng, rốt cuộc Lục Ngôn Thâm xác thật có quyền tìm hiểu tình hình của cô.

Đặc biệt là trên dưới nhà họ Lục bây giờ đã xem cô là bà Lục, Lục Ngôn Thâm đối mặt với nhân vật đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời, đúng là cần tìm hiểu cô.

Chuyện quan trọng hơn là cô còn nắm cổ phần trong công ty Lục Ngôn Thâm.

Đây mới là trọng điểm!

Quý Minh Noãn lập tức mất khí thế, cứng đờ cười, chỉ vào tài liệu nói: “Thật ra tài liệu chỗ này không đúng lắm, thật ra tôi đã 25 tuổi, hơn nữa chiều cao cũng chưa đến 168.”

Chỉ 165 mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play