Lục Ngôn Thâm nói: “Tôi nói rồi, cô không cần gánh nghĩa vụ và trách nhiệm gì vì tôi cả, tôi cũng không cần.”
Quý Minh Noãn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, lại nói: “Nhưng tôi phải chịu trách nhiệm với Lục lão tiên sinh chứ, ông ấy đã dặn tôi phải chăm sóc anh cho tốt.”
Ít nhất mấy ngày gần đây, cô sẽ chăm sóc anh cho tốt, đến khi anh lặng lẽ rời đi mới thôi.
Lục Ngôn Thâm lặng lẽ thở dài.
Lúc này, di động của Quý Minh Noãn đúng lúc vang lên, giống như cọng rơm cứu mạng, cô nhíu mày nhìn di động, nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại, anh ngủ đi.”
Lục Ngôn Thâm nhìn bóng dáng của cô, nhìn từ ánh mắt cô thì không nhìn ra cảm xúc gì, anh mệt mỏi nhắm mắt.
Chắc đã đi rồi.
Cô vừa nghe điện thoại, bên kia vội vàng nói: “Quý tiểu thư, em trai cô chợt xảy ra tình huống, cô mau đến bệnh viện xem thử đi.”
Quý Minh Noãn vừa nghe, gương mặt trắng bệch, cô lập tức đáp: “Được, tôi lập tức qua đó.”
Quý Minh Noãn cúp điện thoại, chuẩn bị đi xuống lầu, nhưng nghênh diện đó là vẻ mặt khinh thường của Lục Chân Chân.
Lục Chân Chân không thật sự ghét Quý Minh Noãn, chỉ không thích chiêu trò mê tính ép duyên.
Lục đại tiểu thư từ trước đến nay nói thẳng, không giấu được chuyện gì cả.
Hiện tại dính dáng đến đến hạnh phúc hôn nhân nửa thân dưới của anh trai cô ấy, cô ấy không nhịn được nói thêm vài câu.
“Quý Minh Noãn, cô đừng cho rằng ông nội tôi hồ đồ, anh trai tôi bệnh nặng, cô muốn làm gì thì làm đấy, tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô cũng đừng hòng mơ tưởng một đồng một xu của nhà họ Lục!”
“Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi có thể cho cô, chỉ cần cô đừng quấn lấy anh trai tôi nữa.”
Cô ấy chẳng có kinh nghiệm cãi nhau, từ trước đến giờ chỉ biết đi du lịch, mua túi xách, tham gia tiệc tùng của mấy cô tiểu thư, dù sao danh tiếng đại tiểu thư nhà họ Lục đã đặt ở đó, ai không cố tình lấy lòng chứ?
Dù cô ấy muốn cãi nhau, cũng có mấy chị em đứng ở tiền tuyến hộ giá hộ tống cho cô ấy, đâu cần dùng tài hùng biện của bản thân.
Hiện giờ cô ấy đúng là lần đầu tiên “đàm phán” với người khác, còn cố ý lên mạng tìm “Cách thương lượng với người khác theo phong cách tao nhã của tỷ phú”.
Quả nhiên, đống tin tức hữu dụng về việc ném chi phiếu trắng cho mấy phu nhân hào môn hiện ra!
Cô ấy không có chi phiếu, nhưng có mấy tấm thẻ đen.
Lục Chân Chân thấy Quý Minh Noãn không nói lời nào, tiếp tục nói: “Cầm tiền rồi lập tức rời khỏi nhà chúng tôi.”
Lúc này Quý Minh Noãn nở nụ cười khó hiểu với cô ấy, dường như đang nói chuyện với cô ấy!
Lục Chân Chân cầm thẻ, tất cả tiền tiêu vặt của cô ấy ở trong đó, chỉ có 50000, cũng không biết có đủ lấp đầy dã tâm của ả đàn bà đào mỏ này không.
Quý Minh Noãn dở khóc dở cười, cách nói chuyện của cô gái này này rất hài hước!
Cô ấy là khỉ đầu thai thành chúa hề à?
Hơn nữa……
Quý Minh Noãn nhìn di động, xe chuyên dùng còn chưa tới, cô bình tĩnh nói: “Đúng là tôi chuẩn bị đi đấy.”
Lục Chân Chân nhướng mày đẹp, thành công rồi?
Cô ấy thành công ép người phụ nữ đào mỏ này bỏ đi à?
Trên mạng nói không sai, phụ nữ đào mỏ chỉ muốn tiền thôi!
“Vậy cô…… Sau này đừng trở lại nữa.” Lục Chân Chân thở phào, nếu biết dễ dàng giải quyết như vậy, hẳn nên ra tay sớm một chút!
Cô ấy nháy mắt cảm thấy mình phát sáng, thành chúa cứu thế của nhà họ Lục.
Quý Minh Noãn lắc đầu, “E là không được.”
“Bởi vì ông nội cô đã cho tôi 2% cổ phần, để tôi ở lại chăm sóc cho anh trai cô. Cái kia, vừa rồi cô tính cho tôi bao nhiêu tiền?”
Lục Chân Chân mở to hai mắt, 2% cổ phần của Hằng Thịnh?
Cô ấy đột nhiên cảm thấy 50000 tệ của bản thân sỉ nhục người khác!
Cô ấy cảm thấy số tiền đó đúng là ít ỏi! Đúng là ít ỏi.
Nhưng mà không đúng chỗ nào nhỉ? Cô ấy cũng chỉ có 2% cổ phần thôi mà? Sao cô và cô ta lại có cùng số cổ phần chứ?
Ả đàn bà đào mỏ này đúng là quá tâm cơ!
Quý Minh Noãn không biết Lục Chân Chân rối rắm cái gì, lúc này tài xế xe chuyên dùng gọi điện thoại cho cô, cô nhanh đi xuống lầu, không để ý tới Lục đại tiểu thư đang diễn vở kịch lớn của năm nữa.
“Này này, cô đừng đi chứ, Quý Minh Noãn, cô đứng lại đó cho tôi!”
Quý Minh Noãn không để ý Lục Chân Chân, đi thẳng xuống lầu một, vừa đi ra cửa, còn chưa đi vài bước, trên lầu có âm thanh ầm ĩ.
Ba nam nhân viên y tế không biết chạy từ đâu ra, vội vàng hét lên: “Không ổn rồi, Lục tiên sinh lại xảy ra chuyện.”
Vừa rồi, Quý Minh Noãn đi ra khỏi phòng của Lục Ngôn Thâm, không đóng cửa lại.
Cho nên Lục Ngôn Thâm thoáng nghe vài câu của cuộc trò chuyện giữa Lục Chân Chân và Quý Minh Noãn.
Hơn nữa, anh rõ ràng bắt được mấy từ mấu chốt!
“Cầm tiền, rời khỏi nhà chúng tôi……”
“Sau này đừng trở lại nữa……”
“Đúng là tôi chuẩn bị đi đấy……”
“Quý Minh Noãn, cô đừng đi……”
Quý Minh Noãn muốn rời khỏi đây?
Lục Ngôn Thâm mím môi, lập tức nhíu mày, không đợi anh phản ứng, đau đớn xuyên tim tràn từ ngực ra, tê liệt tất cả giác quan của anh.
Anh muốn nắm lấy vài món đồ, lại bắt hụt, đau đớn rên một tiếng, sau đó điện tâm đồ liên tục kêu tích tích tích.
Ý thức của anh bắt đầu mơ hồ.
“Mau, đưa máy thở đây.”
“Tim ngừng đập rồi!”
“Chuẩn bị kích điện!”
Anh cảm giác mỗi tấc trên cơ thể đều tản ra hơi thở chết chóc, vô hình trung có sức lực to lớn muốn anh kéo vào vực sâu vạn trượng.
“Chúng tôi đã cố hết sức rồi, mọi người vào gặp anh ấy lần cuối đi.”
Toàn bộ lực lượng thần bí chống đỡ anh đã biến mất, anh chậm rãi mất tất cả cảm giác.
Đến khi……
“Lục tiên sinh……”
Đến khi âm thanh trong trẻo vang bên tai anh, tức khắc có một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt anh lúc anh đang lơ lửng.
Anh lại về rồi.
Tích, tích, tích……
*
Lục Ngôn Thâm tỉnh lại, Quý Minh Noãn yên tĩnh nằm ngủ cạnh giường, hai người nắm chặt tay.
Sao lại thế?
Lục Ngôn Thâm xấu hổ thả bàn tay mềm mại của đối phương ra, biểu cảm hoảng hốt, gương mặt vốn trắng bệch, thế nhưng ửng đỏ.
Không phải cô đã rời khỏi đây rồi à?
Quý Minh Noãn bị Lục Ngôn Thâm đánh thức, vội hỏi: “A, anh tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Tôi gọi bác sĩ cho anh.”
Lục Ngôn Thâm thấy Quý Minh Noãn đứng lên, nhanh giữ chặt cổ tay cô, “Không cần, tôi không sao.”
Lục Ngôn Thâm thật sự không sao, lại còn hơi nóng.
Quý Minh Noãn đánh giá đối phương, Lục Ngôn Thâm thoạt nhìn như vừa tỉnh ngủ, không hề yếu ớt như vừa dạo quỷ môn quan.
Anh đang yên đang lành, sao trước đó tim của anh ngừng đập nhỉ?
Bác sĩ còn nói câu thoại chuyên dùng của phim bad ending “Chúng tôi đã cố hết sức rồi”.
Cụ Lục cũng nói nhìn mặt anh lần cuối, Quý Minh Noãn cũng cảm thấy lúc ấy Lục Ngôn Thâm chết rồi!
Nhưng Lục tiên sinh kiên cường thoát khỏi bàn tay của Tử Thần.
Thần kỳ quá! Quý Minh Noãn cũng cảm thấy đây là kỳ tích.
Cũng không biết kỳ tích có thể duy trì bao lâu.
Quý Minh Noãn rót một ly nước cho anh, “Anh thấy thế nào? Có chỗ nào đau hoặc khó chịu không?”
Lục Ngôn Thâm lắc đầu, cảm giác vô cùng sảng khoái.
“Không phải cô đã rời khỏi đây rồi à?”
Nhớ tới việc này, Quý Minh Noãn còn tức giận.