Quý Minh Noãn không biết nên giải thích thế nào với Lục Ngôn Thâm, đây đều là luật trong giới giải trí, trước khi vào giới giải trí ai cũng hạ thấp tuổi của bản thân xuống vài tuổi, sau đó tăng chiều cao của bản thân lên.

Quý Minh Noãn nhìn thấy cân nặng của mình, ánh mắt lập tức sắc bén, nội tâm đã sớm diễn đủ một vở kịch câm: Mẹ nó chứ, ai viết đây? Quá đáng thật! Cô tiên bé bỏng xinh xắn nhất Thành phố Yến sao có thể 51 kg? Do không thể ăn salad hoa quả hay ăn rau bị nghẹn à?

Cô hàng năm được khen ngợi là nữ thần ma quỷ có dáng người gợi cảm nhất trong giới giải trí, sao có thể nặng vậy được?

A? A? Đúng là không đáng tin, nếu Lục Ngôn Thâm không ở đây, cô chắc chắn đào tên viết bậy này ra!

Lục Ngôn Thâm nhìn cô, sau đó đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó tắt tài liệu.

Quý Minh Noãn có vẻ mặt như có thể cầm dao giết người bất cứ lúc nào, phỏng chừng thấy tin lá cải của một nghệ sĩ nào đó bị bao nuôi, leo lên người giàu có nào đó, đêm khuya đọc kịch bản với đạo diễn, phần lớn tài liệu chắc chắn vô căn cứ, hơn nữa tổn hại đến danh dự của cô, cho nên mới kích động như vậy.

Nhưng Quý Minh Noãn làm hỏng một sợi dây chuyền có giá trị trên trời, làm cho nhãn hàng trang sức bắt đền từng được Chân Chân nhắc tới, hẳn là không sai.

“Cô nói đúng, tài liệu này đúng là không đáng tin.”

Ngay cả thông tin cơ bản như chiều cao tuổi tác còn sai, đừng nói là cân nặng.

Lục Ngôn Thâm không sợ chết tiếp tục nói: “Ừm, cân nặng cũng không đúng lắm, tôi cảm thấy không chỉ……”

Lục Ngôn Thâm còn chưa nói xong, bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Quý Minh Noãn.

Nào ngờ Quý Minh Noãn nhẫn nhịn, sau đó hít sâu, nhàn nhạt cười nói với tên trực nam này: “Bữa sáng nguội rồi! Tôi đi đổ giúp anh.”

Ăn ăn ăn, anh ăn ngũ cốc dưỡng sinh đi.

Lúc này Quý Minh Noãn thật sự bị tức no, dự định không ăn cháo trắng sáng hôm nay, uống nước sôi để nguội cũng đủ rồi.

*

Nhà họ An.

Hôm nay, trên dưới nhà họ An bận rộn.

Bởi vì tối hôm nay là tiệc sinh nhật 25 tuổi của đại tiểu thư nhà họ An, tên là An Tư Nhã.

An Tư Nhã cũng giống như bình thường, ngủ đến khi tự tỉnh, giờ phút này lười biếng nằm trên chiếc ghế dài, hưởng thụ dịch vụ chăm sóc móng tay và làm đẹp.

“Tiểu thư, vừa rồi trợ lý của Mục tiên sinh nói 8 giờ tối nay anh ấy sẽ đến đây.” Quản gia cười nói, “Trợ lý Lý nói Mục tiên sinh còn cố ý chuẩn bị quà sinh nhật cho cô.”

An Tư Nhã thổi móng tay, mỉm cười, “Ừm, anh Mục Hàn luôn tốt với tôi.”

Mấy ngày nay, ngày nào An Tư Nhã cũng đến công ty của Mục Hàn công ty tìm anh ta ăn cơm, Mục Hàn vẫn chu đáo kiên nhẫn với cô ta, cô ta biết Quý Minh Noãn không xuất hiện, anh ta vẫn là Mục Hàn có thể bao dung cô ta vô hạn.

Hơn nữa tuần trước An Tư Nhã còn cố ý nhắc trước mặt Mục Hàn, nói cô ta muốn một chiếc một sợi dây chuyền kim cương phiên bản giới hạn mới ra của Harry Winston, tên là “Kính Trời”.

Thế giới chỉ có ba sợi.

Được biết, hai sợi trong đó đã bị người nào đó trong hoàng gia và nữ minh tinh nào đó đặt trước, chỉ còn một sợi, cô ta phải giành bằng được.

Sợi dây chuyền này tượng trưng cho vĩnh hằng và hạnh phúc.

Mua được nó cũng tượng trưng cho địa vị và tiền tài.

Kiếp trước, Quý Minh Noãn nhận sợi dây chuyền này từ Mục Hàn, sau đó nó còn thành vật chứng kiến tình yêu của họ, còn được tạp chí đưa tin vài lần, nhận được rất nhiều thu hút.

Kiếp này, sợi dây chuyền này chỉ có thể thuộc về cô ta thôi.

Quý Minh Noãn à? Cô chẳng có tư cách chạm vào nó đâu!

Đến 9 giờ tối, Mục Hàn mới ung dung tới muộn, lúc này bữa tiệc đã tiến hành được một lúc, đã sớm qua lúc tặng quà, An Tư Nhã không bất ngờ gì thu hoạch được một đống quà chất đầy phòng.

Nhưng cả đêm cô ta chỉ chờ sợi dây chuyền hiếm có Mục Hàn sẽ tặng cho cô ta.

Mỗi lần Mục Hàn xuất hiện, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đêm nay cũng không ngoại lệ.

Đôi mắt đen của anh ta không mang theo cảm xúc gì, ngũ quan góc cạnh, rất tuấn tú, thân hình cao ráo, chỉ đứng đó đã làm người ta không rét mà run.

Nhìn từ xa, anh ta vừa tuấn tú vừa bá đạo.

Dưới ánh mắt của mọi người, An Tư Nhã lặng lẽ chờ người đàn ông đi tới chỗ cô ta.

Kiếp trước cô ta đã bỏ lỡ đứa con trời kiêu ngạo này, lần này, cô ta phải nắm chắc.

Mục Hàn làm lơ những ánh mắt khác, đi thẳng đến An Tư Nhã, nhẹ nhàng hôn cô ta: “Tư Nhã, sinh nhật vui vẻ.”

Mọi người ở đây reo hò, dường như xem tiệc sinh nhật này là hôn lễ.

An Tư Nhã mỉm cười, “Cảm ơn anh, Mục Hàn.”

Mục Hàn sai người lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị từ sớm ra, tặng cho An Tư Nhã.

“Tặng em.”

An Tư Nhã lập tức nín thở, biết ngay Mục Hàn sẽ tặng sợi dây chuyền đó cho cô ta.

Mọi người ồn ào nói: “Mở ra! Mở ra xem thử đi.”

Mục Hàn gật đầu, An Tư Nhã mở hộp gấm dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, trong đó là một sợi dây chuyền kim cương nhãn hiệu Cartier.

Gương mặt cô ta trắng bệch, bàn tay cầm chiếc hộp gấm lạnh lẽo.

Đây…… Đây không phải ‘Kính Trời’!

Mục Hàn nhìn phản ứng của An Tư Nhã, nhíu mày, “Tư Nhã? Sao vậy?”

An Tư Nhã nuốt nước bọt, sau đó hơi bất mãn đóng hộp gấm, lãnh đạm nói: “Em không sao.”

Mục Hàn lập tức xụ mặt, cho rằng An Tư Nhã đã mở rộng cửa lòng với anh ta, xem ra vẫn chẳng có gì thay đổi, lại vô duyên vô cớ bắt đầu cho anh ta xem sắc mặt.

Bầu không khí giữa sân tức khắc nguội lạnh, người ở đây đều lĩnh giáo đại tiểu thư vô cớ gây rối với Mục Hàn, lập tức đi chỗ khác.

An Tư Nhã nhìn chằm chằm hộp gấm, phẫn hận thầm nghĩ: Rốt cuộc là ai đã mua ‘Kính Trời’?

Cô ta tùy tiện ném hộp vào đống quà, không nói lời nào, xoay người đi vào đám bạn của cô ta, bắt đầu vui chơi tới khuya.

*

Cùng lúc đó, Quý Minh Noãn không thoải mái, nằm trong thư phòng lên mạng, chuẩn bị lên bách khoa toàn thư xem rồi chỉnh sửa tin tức về bản thân.

Khi cô bấm vào nút “chỉnh sửa”, một khung thoại khác lập tức hiện lên: Xin lỗi, bạn tạm thời không có quyền chỉnh sửa phần này!

“A, lúc xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị dính răng ha!”

Quý Minh Noãn ném chiếc máy tính bảng, tính toán đêm nay đi ngủ sớm một chút, tỉnh dậy lại là tiểu tiên nữ uyển điệu, xinh nhất khu phố.

Nhưng có người tự đâm đầu vào họng súng.

Lục Chân Chân đắc ý cầm hộp gấm đen, thảy nó lên xuống, sau đó kéo ông quản gia, bảo ông nhanh chân đưa cái này đi.

Nếu quản gia không thích xen vào chuyện của người khác, nên nhắc trước mặt ông nội hôm nay là sinh nhật của Quý Minh Noãn, cô ấy mới không thèm làm chuyện tốn công này!

Quản gia có vẻ khó xử: “Tiểu thư, ánh mắt của cô tốt thật đấy, nghe nói lần này Harry Winston ra chuỗi dây chuyền ‘Kính Trời’, toàn thế giới chỉ có ba sợi.”

Quản gia không keo kiệt khen ngợi, từ nhỏ đến lớn luôn thường xuyên khen cô ấy.

Ông ấy tạm dừng: “Nhưng…… Vì sao tiểu thư không tự tặng người ta?”

Lục Chân Chân không muốn thấy sắc mặt đanh đá của Quý Minh Noãn.

“Cũng chẳng tiêu tiền của tôi, cũng không phải tôi…… Muốn tặng.” Cô ấy không muốn thừa nhận đây là thứ cô ấy đã chọn được sau khi so sánh mấy chục món trang sức.

Hơn nữa, cái này thật sự chẳng tiêu tiền của cô ấy, mà là tiền của anh trai cô ấy.

Quản gia cười, “Vâng, vậy giờ tôi đem lên cho phu nhân.”

Quản gia gõ cửa thư phòng, Quý Minh Noãn còn chưa ngủ, chỉ thấy quản gia mở hộp gấm viết chữ HW bạch kim, trong đó là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh làm người ta mù cả hai mắt, như một bó hoa tươi.

Sợi dây chuyền cao cấp xa xỉ, kim cương được thiết kế thủ công hình tròn, phối với kim cương hình giọt nước, hòa vào nhau tạo ra ma lực chói mắt.

Quý Minh Noãn từng mua dây chuyền, từng mượn vô số trang sức từ nhãn hiệu trang sức, nhưng cũng không có thứ nào đắt như thế này.

Cô nhận hộp gấm, hỏi: “Đây là……”

Quản gia cung kính nói: “Đây là quà sinh nhật tiểu thư chuẩn bị cho cô.”

Quý Minh Noãn sửng sốt, không nói gì nữa.

Sáng hôm nay Lục lão tiên sinh tìm cô nói chuyện: Sức khỏe của Lục Ngôn Thâm như vậy, thật sự không có cách tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho cô.

Quý Minh Noãn cảm thấy chuyện đó có gì đâu chứ? Cô không muốn làm người cô đơn giữa một đám người lạ.

Quản gia đi rồi, Quý Minh Noãn lấy sợi dây chuyền có giá trị xa xỉ ra khỏi hộp.

Sau đó, một tờ giấy nhỏ rơi xuống.  

Quý Minh Noãn nghi hoặc nhặt lên, thấy hàng chữ xiêu vẹo trên tờ giấy ——【 Chị chỉ có tiền, cứ muốn mua đấy 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play