Chẳng biết thằng Ba nhà họ Vân sao lại thế này, trên người lúc nào cũng toát ra khí thế, lúc cười thì khiến ai thấy cũng đều vui theo, mà lúc không cười lại nghiêm nghị đến đáng sợ.
Anh ấy vác cái mặt lạnh như tiền kia đứng đó, sao họ còn khuyên nhủ nổi nữa.
Tốt xấu gì thím Ba cũng đã nhìn mấy đứa cháu trai nhà mình lớn lên, biết ba anh em nhà này đang nổi giận, bèn nói: “Em thấy sắc trời không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi một lúc rồi ra ruộng làm việc.”
Có thím ấy mở đầu, đám người tụ tập ở nhà họ Vân lập tức giải tán.
“Mẹ ơi, con đã làm nhà mình chịu điều tiếng rồi.” Mãi đến khi trong nhà yên tĩnh lại, chỉ còn người mẹ ruột luôn yêu thương mình từ nhỏ đến lớn, Vân Tố Thanh mới dỡ lớp ngụy trang lạnh lùng xuống, nước mắt rơi tí tách.
Khê Bảo rúc trong lòng cậu thấy vậy thì ngọ nguậy, vươn bàn tay be bé lau nước mắt cho mẹ: “Mẹ đừng khóc.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng đôi mắt tròn xoe của cô bé cũng đã ầng ậng nước mắt rồi.
Vừa rồi cô bé không dám nói lời nào, mấy bà mấy thím đó nói gì thật ra cô bé hiểu hết, họ muốn mẹ bỏ cô bé lại nhà nội.
Khê Bảo ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Xuân Phương và Vân Thanh Sam, sợ hãi nói: “Bà ngoại, cậu à, Khê Bảo rất ngoan, ăn ít lại có thể phụ giúp bà ngoại làm việc, bà ngoại cho Khê Bảo ở lại với mẹ được không?”
Lưu Xuân Phương nhìn thấy cô bé cứ luôn cắn môi, đôi môi nho nhỏ lo lắng đến mức không dám khóc, đau lòng muốn ch.ết.
Bà vội ôm lấy Khê Bảo, dịu dàng dỗ dành: “Bà ngoại thương Khê Bảo lắm, sau này Khê Bảo ở lại nhà bà ngoại nhé cháu, có điều cháu vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều cơm mới lớn được.”
Đôi mắt Khê Bảo sáng bừng, ôm Lưu Xuân Phương bập bẹ nói: “Bà ngoại thật tốt, tốt hơn bà nội nhiều.”
Lưu Xuân Phương nghe thấy Khê Bảo nói vậy, mũi chua xót.
Vân Thanh Sam càng khó chịu hơn, anh ấy tự trách mình đến nhà họ Dương mấy lần, mà chỉ toàn để đồ lại rồi đi về ngay, nếu anh ấy cẩn thận hơn một chút…
Khê Bảo đã lo lắng, sợ hãi một buổi sáng, bây giờ mặt trời đứng bóng, cô bé vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp trong lòng ngực Lưu Xuân Phương.
Lưu Xuân Phương ôm Khê Bảo vào trong phòng cho cô bé ngủ, sau đó mới đi ra, khẽ mắng: “Đúng là cái đám không biết giữ mồm giữ miệng, làm Khê Bảo nhà mình sợ hãi!”
Bà tức anh ách, nếu vì chuyện khác, bà nào khép nép như vậy, nhất định sẽ cạnh khóe lại cho đám người đó tức chết mới thôi!
Nhưng sau này con gái với Khê Bảo sẽ về thôn sống, bà nhất định phải nhẫn nhịn mấy người này, nếu không sau này con gái bà ly hôn rồi thì đám người đó sẽ đàm tiếu về cô.
Ở những năm này, ly hôn không phổ biến như tương lai, chuyện Vân Tố Thanh ly hôn ở cái thôn Tường Vân nhỏ như lỗ mũi này giống như rảy nước vào chảo dầu nóng, bắn tung tóe.
Chưa đến xẩm tối, cả thôn Tương Vân không ai là không biết.
Người đến khuyên bảo từng tốp từng tốp, Vân Tố Thanh quyết định ôm Khê Bảo trốn trong phòng.
Lưu Xuân Phương ngoài mặt thì thở ngắn than dài lau nước mắt phụ họa với lời mấy người kia, đến buổi tối vừa đóng cửa lại bà đã hầm hừ nói: “Đúng là một đám lo chuyện bao đồng, con gái nhà này ly hôn thì có làm sao, có ăn hết gạo nhà mấy người đó đâu!”
“Bà đừng tức làm gì, ngày mai bảo anh em Thanh Tùng đưa Tố Thanh lên thị trấn giải quyết chuyện này cho xong đi, tối nay cả nhà ngủ sớm một chút.” Vân Thụ Hoài nhìn con gái chán chường ngồi trong phòng tối, không khỏi thở dài.