Khê Bảo kề sát vào Cố Vệ Gia, khẽ nói: “Cha, mấy người kia vẫn đi theo mình.”
“Ừ, con đừng có ngó ngang ngó dọc như vậy, sẽ rút dây động rừng.”
Khê Bảo với Cố Vệ Gia thì thầm riêng với nhau, An Mặc nghe thế cũng tò mò hỏi: “Rút dây động rừng là gì?"
Khê Bảo vui vẻ giải thích: “Cái này chị biết, hôm trước chị thấy một con rắn nhỏ trong vườn thuốc của ông Hoa, ông Hoa cầm một nhánh cây lắc lắc cây thuốc, con rắn sợ bỏ chạy mất tiêu.”
“À, thì ra như vậy là rút dây động rừng đấy à!” An Mặc tỏ vẻ đã hiểu: “Nhưng ở đây đâu có rắn, tại sao phải làm vậy?”
Khê Bảo đắc ý nói: “Hi hi, An Mặc ngốc quá, ý của cha chị là đám người kia kìa, chúng ta đừng nhìn lung tung nếu không người xấu sẽ phát hiện rồi chạy mất! Cha muốn bắt đám người xấu xa đó đúng không ạ?”
Cố Vệ Gia nhìn cô bé, trong lòng anh dâng lên một cảm giác kiêu ngạo, sao con gái anh vừa thông minh vừa tự tin quá vậy nè?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play