Vừa nói đến đây, Lưu Xuân Phương lại giật nảy mình.
Suýt nữa bà quên mất căn bệnh của con gái, không biết con rể đã biết chưa?
Trong bếp cũng không có người ngoài, cho nên Lưu Xuân Phương hỏi thẳng cô luôn.
Sao Vân Tố Thanh không biết mẹ mình lo lắng và băn khoăn điều gì cơ chứ, đôi mắt cô tràn đầy vui vẻ: “Mẹ, anh Triệu biết chuyện này rồi, con đã nói rõ với anh ấy, anh ấy không để ý.”
Sự vui vẻ lộ rõ trong đôi mắt Lưu Xuân Phương: “Tốt tốt tốt, cậu này được đó, con gái à, trước kia nhà mình không có điều kiện, bây giờ nhà mình đã tốt hơn trước rồi, cho dù mẹ có đập nồi bán sắt cũng phải đưa con đến bệnh viện lớn chữa trị!”
Trịnh Sơ Mai đứng bên cạnh cũng nói: “Em Bốn à, chuyện này phải nghe mẹ! Nửa năm qua chị với anh Cả em cũng để dành được mấy trăm đồng, em cần thì cứ lấy mà dùng!”
Cha mẹ chồng cô ấy thấu hiểu và công bằng hơn rất nhiều cha mẹ chồng ở nông thôn rồi, biết họ còn phải nuôi con cái, cho nên trước nay không bắt họ góp tiền vào quỹ chung mà chỉ dặn họ để dành đó lo cho con cái ăn học.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play