Lúc này Vân Tố Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, Khê Bảo trông vẫn hoạt bát, sắc mặt cũng không tái nhợt như mấy lần trước…
“Khê Bảo làm đúng lắm.” Đầu tiên Vân Tố Thanh ủng hộ hành động của Khê Bảo, sau đó quay đầu lại nói với Lâm Uyển Hoa: “Mẹ Tiểu Bảo à, tấm lòng của anh chị chúng tôi đã biết, có điều thằng bé còn đang bị thương, anh chị mang về cho cháu nó bồi bổ.”
Vân Tố Thanh trả quà lại, chỗ quà kia rất hậu hĩnh, đoán chừng tốn không ít tiền.
Lâm Uyển Hoa cảm thấy Vân Tố Thanh rất biết dạy con, cô bé Khê Bảo vô cùng ngoan ngoãn, lại còn thông minh lương thiện, đâu giống “ông giời con” nhà cô, cho nên lại càng yêu thích Khê Bảo hơn.
“Chút đồ này thì có đáng là gì, không sánh được với ơn con bé cứu Tiểu Bảo đâu.” Cô ta đã nghe Tiểu Mỹ kể lại, người Tiểu Bảo bốc lửa ngùn ngụt, con bé và mấy anh chị em dập mãi mà không tắt, nếu không nhờ Khê Bảo xối nước xuống, thì Tiểu Bảo không chỉ bị thương ở mông thôi đâu.
Cô ta thấy lông mày với tóc Tiểu Bảo cũng bị cháy xém, nếu như cháy lên mặt… Lâm Uyển Hoa không dám nghĩ tiếp.
Vân Tố Thanh từ chối không được chỉ đành nhận đồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT