Nhưng điều này không phải trọng điểm, mà trọng điểm là…
Chu Gia Thuật nghiêng đầu nhìn cô, ý là: Sao thế?
Cậu hiểu tính Bảo Ý, nếu như đối phương không quá quắt quá thì cô sẽ không nói như vậy.
Lúc chơi tự chọn trong tiết thể dục, nam sinh và nữ sinh sẽ chia ra thành hai nhóm, mà từ hồi khai giảng đến bây giờ cũng chỉ có mấy tiết thể dục, cho nên cậu không hề biết chuyện Bảo Ý bị Triệu Lỗi quấy rầy.
Mà Bảo Ý cũng không định kể cho cậu nghe, lúc này đột nhiên sực nhớ ra nên mới cảm thấy khó chịu, cô rướn lại gần tai cậu, khẽ nói: “Thật ra… Tiết thể dục lần trước mình với cậu ta đi lấy dụng cụ, lúc mình lấy đồ trên giá, cậu ta cố ý kề sát vào người mình, mình mắng cậu ta thì cậu ta nói năng rất khó nghe… Cực kỳ chối tai, còn nói sau này tiết nào cũng sẽ gọi mình đi lấy, mấy bữa nay mình còn chưa biết giải quyết thế nào đây, bây giờ đỡ tốn công nghĩ rồi.”
Chu Gia Thuật càng nghe lông mày cậu càng nhíu chặt lại, bực bội dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi: Tại sao không nói cho mình biết.
Bảo Ý nắm lấy tay cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt nài nỉ: “Chẳng phải là vì mình sợ cậu đấm cậu ta à? Mình cũng chẳng có chứng cứ, cậu ta mà bảo không cố ý thì lại thành mình mẫn cảm quá à, nếu mà cậu đánh cậu ta thì chắc chắn sẽ bị phê bình. Thôi đừng kích động, lần sau mà cậu ta giật bím tóc mình, mình sẽ báo cảnh sát luôn, không thèm mách giáo viên làm gì, nhốt cậu ta vào tù hai ngày. Có điều mình cảm thấy cậu ta chỉ muốn hù mình thôi, chứ không to gan dữ vậy đâu. Kệ đi, dây vào đồ ngốc mình cũng ngốc theo đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT