Bảo Ý sợ tới mức ba hồn bảy phách xém bay mất, vội đáp lời: “Chung cái gì mà chung chứ! Không có, không phải, đừng nói bừa. Hai tụi tớ là tình hữu nghị cách mạng thuần khiết, không được khinh nhờn.
Giọng của mọi người vốn đã rất to, thu hút mấy bạn học đi ngang qua đều tò mò nhìn về phía bên ngày, nhớ lại sáng nay Nghìn Đao vừa xử lý mấy cặp gà bông yêu sớm, lúc tập thể dục giữa giờ bị thầy ấy lôi lên phê bình ngay trước toàn trường, còn nói tiết sinh hoạt đầu giờ ngày thứ Ba sẽ nhấn mạnh lại chuyện này, yêu cầu các giáo viên chủ nhiệm theo dõi sát sao.
Bây giờ nghe Bảo Ý nói như vậy, các bạn lập tức im lặng, đưa tay kéo khóa miệng: “Hiểu, tụi mình hiểu mà.”
Nói xong câu đó, mấy bạn ra vẻ thần bí rồi chuồn mất.
Để lại một mình Bảo Ý đứng giữa làn gió lạnh lẽo.
Chu Gia Thuật liếc mắt nhìn cô, cái liếc kia đầy phức tạp, Bảo Ý không hiểu ý cậu, dù chột dạ nhưng cô chỉ có thể cố gượng cười, nhớ lại cảnh mình bô bô cái mồm phát ngôn bừa bãi, lúc này cô đã sợ tới mức xua tay lia lịa: “Không phải mình đồn, mình không biết thật đó.”
Là mình đồn. Chu Gia Thuật nghĩ thầm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT