Nhưng cô nghĩ cậu thông minh như vậy chắc chắn sẽ đoán ra được.
“Sao nào, chăn của cậu cũng bị dâu làm bẩn à?” Cô cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.
Mà lần đó Chu Gia Thuật cũng đoán được thật cho nên không khăng khăng đòi giặt giúp cô, lúc này bị cô hỏi thẳng cậu cũng không hề mất tự nhiên, chỉ im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau lại nói một câu: Sáng dậy quần mình sẽ bị bẩn, cảm thấy nếu để cậu thấy thì cả hai đều xấu hổ, hơn nữa mất mặt lắm, cho nên không kịp nói với cậu.
Bảo Ý nghe cậu nói vậy thì bị đóng băng mất năm giây, bởi vì đại não bỗng nhiên trống rỗng, như là phản ứng phòng vệ tự nhiên, nhìn từ góc độ nào đó cô không hiểu tại sao cậu lại có thể thản nhiên nói ra điều này, rồi từ góc độ khác lại cảm thấy không đúng, lúc cô vào phòng cậu đã dậy từ lâu rồi, cậu tưởng cô chưa học về hiện tượng sinh lý à? Sáng thức dậy có ai dựng lâu như vậy được đâu, một mặt lại cảm thấy cậu đã nói đến nước này chẳng lẽ cô còn muốn tranh cãi tiếp sao? Mày nghĩ gì vậy Lương Bảo Ý!
Qua một lúc lâu, nhìn cô có vẻ vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, nhưng vẫn cố bình tĩnh đáp một câu: “À, vậy mình xin lỗi!”
Cô cố gượng cười đầy xấu hổ: “Vậy cậu bận đi, cậu cứ bận đi, mình không làm phiền cậu. Cậu xong việc rồi sang tìm mình nhé! Mình về trước.”
Trông cô có vẻ vô cùng bình thường, nhưng vừa quay đầu lại đã đâm sầm vào tường, sau đó ba chân bốn cẳng vọt mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play