Vì để miêu tả cho Chu Gia Thuật biết hành động buồn cười của Từ Hành Tri mà Lương Bảo Ý giả đò thò tay vào túi áo lục lọi một lúc, sau đó một thứ gì đó bị rơi ra, bay vòng vòng rồi đáp xuống mặt đất.
Chu Gia Thuật liếc mắt nhìn thử.
Lá thư màu hồng nhạt, có mấy trái tim nhỏ nhỏ xinh xinh, còn cả hình dán ngôi sao.
Bốn mắt nhìn nhau, Bảo Ý chỉ muốn tìm đại cái xà nhà nào đó để treo cổ luôn, cô hoàn toàn không có gan nhặt nó lên, khó nhọc rặn ra từng chữ: “… Mình đã nói cậu ta đừng đưa cho mình rồi, cậu có tin không?”
Chu Gia Thuật siết nắm đấm lại như muốn đấm thẳng mặt “kẻ nào đó”, khuôn mặt lập tức sa sầm xuống: “Ai?”
Bảo Ý khom lưng nhặt lá thư lên nhét vội vào trong hộc bàn, rồi cầm tờ giấy chạy thẳng lên bục giảng: “Mình đi chép bài tập.”
Các lớp phó bộ môn sẽ chép bài tập lên trên bản để cả lớp cùng xem, lớp phó môn toán đứng viết chính giữa đầy kiêu ngạo, những môn khác cũng lần lượt chép theo thứ tự, thiên hạ đã “trọng lý khinh văn” từ lâu, giáo viên ngữ văn là người không có tiếng nói nhất, khiến cho Bảo Ý cũng trở nên hèn mọn theo, cô chép bài tập lên bảng, thuận tiện nhắc nhở cả lớp: “Các bạn thân yêu, về nhà nhớ học thuộc nhé! Không học là nửa đêm tớ đứng trên đầu giường nhà các cậu báo mộng đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT