Bảo Ý buộc hai tay cậu lại, nhưng tiếc là cậu trở tay một cái nó đã tuột ra ngay.
Mà cô cũng chẳng có ý định trói tay cậu thật, chỉ là cảm thấy phiền với thái độ lạ lùng của cậu.
Nhưng Chu Gia Thuật lại không chiều ý cô, im lặng rút một bàn tay ra, sau đó lấy cây áo khoác của mình cột chặt vào dây áo khoác của cô, khoác tay lên vai cô vỗ nhẹ vài cái, ý là: Được, mình không nói nữa, nhưng mình chỉ chấp nhận cột cả hai đứa vào với nhau thôi.
Bảo Ý bĩu môi, cảm thấy cậu đúng là ấu trĩ, nhưng cô cũng không tháo sợi dây ra, cứ để mặc cậu khoác vai mình đi xuống núi.
Leo núi mất một tiếng, nhưng xuống núi chỉ đi một lúc đã đến cổng.
Ở đây là vùng ngoại ô, trạm xe buýt gần nhất cách đây một cây số, hơn nữa tuyến xe buýt nối giữa nơi này với khu nhà họ chờ rất lâu mới có, lại còn phải đổi chuyến mới về tới nơi, vì thế Bảo Ý nghe theo lời mẹ dặn, kéo cậu đi bắt taxi về.
Lúc cô báo điểm đến, đã nói: “Quảng trường Vân Đính.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play