Dòng người qua lại tấp nập, gió thu lành lạnh mang theo hơi thở tiêu điều thổi khắp nơi, tóc cô tung bay, vài sợi chạm lên mặt cậu, cậu híp mắt lại để cô nắm tay dắt đi, hai người như bị cách ly khỏi dòng người đông đúc xung quanh.
Cả thế giới tựa như chỉ còn lại hai người họ, chỉ có tiếng tim đập, tiếng thở cùng chung một nhịp.
Đỉnh núi vẫn còn một đại điện nữa, thờ phụng Tam Thế Phật.
Bảo Ý đi vào vái lạy, có tăng nhân đọc kinh cầu khấn thay họ, Bảo Ý tạ lễ, lúc cô đi ra ngoài cũng đã đến giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, Chu Gia Thuật dựa lên lên lan can, đứng đối diện với cô, bàn tay cậu vịn trên lan can, nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Chẳng hiểu sao cái nhìn chằm chằm của cậu làm Bảo Ý mất tự nhiên, cô nhướng mắt nhìn cậu một lúc, sau đó cất giọng hơi mất tự tin hỏi cậu: “Nhìn mình làm gì, mặt mình dính gì à?”
Nét mặt Chu Gia Thuật vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lời cậu nói ra vô cùng to gan, thong thả dùng thủ ngữ đáp lời cô: Tại thấy cậu xinh.
“Cảm ơn, cậu cũng đẹp trai lắm.” Bảo Ý cố ra vẻ nhẹ nhàng, nhưng chỉ gượng được vài giây đã hết gượng nổi, cô nằm nhoài lên lan can, tránh ánh mắt của cậu, cúi đầu nhìn sườn núi bên ngoài lan can: “Khi không đừng nói mấy câu nghe ớn lạnh như vậy, cậu nói thế làm mình cảm thấy cậu đang có mưu đồ xấu xa nào đó. Có phải cậu đã làm chuyện gì có lỗi với mình rồi không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play