Tại sao không ai cảm thấy hai người họ có thể phát triển thành thứ tình cảm vượt mức tình hữu nghị và tình thân kia chứ.
Tình hữu nghị thuần khiết, kiên cố, đẹp đẽ của bọn họ… Nó không phải tình anh em, nhưng hơn hẳn tình anh em.
Bảo Ý lại thở dài thườn thượt, cô không khỏi mê man vì thái độ thản nhiên của Thân Hủy và cả những nghi hoặc khó có thể thổ lộ trong lòng, cô lại nằm sấp xuống bàn lần nữa, nhưng vẫn không quên giữ nguyên đôi tay đang giơ lên cao, rồi kêu rên to hơn cả khi nãy: “Ông trời ơi…”
Thân Hủy: “…”
Lương Văn Sơn nghe tiếng kêu rên của con gái cũng chạy qua xem, tối hôm qua bố Lương ngồi trên bàn làm việc mày mò từ điển, phiên dịch tác phẩm đến rạng sáng, lúc này ông mơ mơ màng màng cố mở đôi mắt đang díp chặt, hỏi vợ: “Con gái sao vậy?”
Thân Hủy khoanh tay, bĩu môi: “Ai biết được.” Nói rồi, bà rút cây chổi lông gà trên nóc tủ xuống, nhét vào tay Lương Văn Sơn: “Đi, dạy cho nó một trận đi.”
Lương Văn Sơn: “… Anh không đi, sao em không đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play