Bảo Ý còn nhớ rõ hồi Chu Gia Thuật tám tuổi, khi đó cậu cũng rất ít nói, giọng còn mang hơi sữa, khuôn mặt xinh xắn, đẹp đến mức khó phân biệt được nam nữ. Nhưng bây giờ cậu thay đổi rất lớn, ánh mắt trở nên sắc bén, xương cằm lộ rõ, sống mũi cao, khuôn mặt hơi nhọn, toát ra khí chất sắc bén.
Cô thật sự không tưởng tượng nổi nếu cậu không bị câm thì sẽ như thế nào.
Chu Gia Thuật im lặng một lúc, viết hai chữ: Câm miệng!
“Cậu không thẳng thắn, thành khẩn chút nào hết, thật ra cậu thích mình nói chuyện với cậu, mà lại bắt mình im miệng.” Bảo Ý khẽ lải nhải, hầu như trước giờ cô mà lầm bầm lầu bầu thì đều không được cậu đáp lời, nhưng cô biết, cậu đang tập trung lắng nghe.
Đột nhiên Chu Gia Thuật hỏi một câu: Tại sao cậu lại nằm mơ thấy mình?
Bảo Ý không biết diễn tả thế nào, cô nói thầm: “Mình đâu có biết được, quản trời quản đất thì được, chứ sao mình quản được mình mơ cái gì chứ.”
Bảo Ý học từ vựng năm phút, rồi thất thần vì nhớ Chu Gia Thuật mất mười phút, cuối cùng cô ném vở chép từ vựng lên bàn, gục người xuống bàn, sau đó bỗng dưng cô bật dậy, giơ hai tay lên cao, ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Ông trời ơi!!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT