Con người cô trước nay ân oán rạch ròi, chuyện nào ra chuyện đó, vì thế cô nói: “Ý của mình không phải như vậy.”
Chu Gia Thuật là người biết nghe lời phải, bèn tiếp lời cô: Mình không thể nói chuyện, với cậu chính là gánh nặng. Có phải trò chuyện với mình mệt lắm hay không.
Chỉ hai câu ngắn ngủn cậu đã dắt mũi Bảo Ý khỏi đề tài đang nói, cô nhíu mày lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tuyệt đối không có, cậu không thể nói chuyện thì mình nói nhiều hơn là được, cho dù mình không biết ngôn ngữ ký hiệu thì khi cậu viết chữ giao tiếp với mình, mình cũng cảm thấy rất vui vẻ. Mình làm bạn với cậu chỉ đơn giản vì cậu là Chu Gia Thuật, chứ không phải vì cậu không nói được, mà chỉ có mình biết ngôn ngữ ký hiệu cho nên thương hại cậu. Cậu có nói chuyện được hay không mình đều rất thích cậu. Cậu còn nói như vậy nữa mình sẽ giận đấy.”
Chu Gia Thuật nhìn cô, bàn tay làm động tác ký hiệu dần chậm lại: Một chút cũng không sao?
Bảo Ý: “Đương nhiên không rồi, nếu mình thấy mệt thì mình học ngôn ngữ ký hiệu làm gì, mình học ngôn ngữ ký hiệu không chỉ vì thuận tiện nói chuyện với cậu, mà mình còn sợ cậu cảm thấy nếu mình không biết ngôn ngữ ký hiệu, nói chuyện với mình không tiện, cậu sẽ càng lười giao tiếp hơn.”
Đôi mắt cô sáng rực rỡ, vừa dịu dàng vừa tràn đầy sức mạnh, cứ như trong con người cô luôn tràn trề năng lượng và nhiệt huyết không bao giờ cạn.
Cậu nói: Với cậu, mình thật sự rất quan trọng sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play