Đồ Tĩnh làm việc rất chăm chỉ, tiền kiếm được đều để dành, tiết kiệm đến mức kẹt sỉ, con trai bị câm vẫn luôn là tâm bệnh của bà, thậm chí bà còn có ý định sẽ dẫn cậu ra nước ngoài chữa trị, nói không chừng nước ngoài có cách chữa thì sao.
Cả nhà vẫn luôn khuyên nhủ bà, đừng cố chấp quá rồi khổ mình, khổ cả con cái, nhưng bà chẳng chịu nghe lọt tai.
Lúc Lương Bảo Ý theo mẹ đến bệnh viện, đứng từ xa đã nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ trong phòng bệnh, cô đứng ở trạm điều dưỡng, cách cậu hơn mười mét, Chu Gia Thuật hơi khom lưng, gục đầu xuống, trông cậu rất cô độc, rất đau khổ.
Thân Hủy vỗ Bảo Ý, ra hiệu: Con lại ngồi cùng Tiểu Thuật đi.
Bảo Ý hiểu ý bà, nói: “Con biết rồi mẹ, mẹ vào trong khuyên mọi người đi.”
Thân Hủy là người khéo ăn khéo nói, vừa vào cửa đã cười chào hỏi, giả vờ bản thân không biết cái gì cả, nói: “Ôi chao, tôi tới muộn rồi. Mọi người đều tới à? Thế mà Tiểu Tĩnh chẳng nói gì với tôi cả, tôi mang cơm đến cho cô với Tiểu Thuật, để cô ăn cơm trước, đi đi đi, tôi mời mọi người ra ngoài ăn, đã lâu mình chưa gặp nhau, Tiểu Tĩnh sắp tan làm rồi, một lát nữa gọi cô ấy ghé quán ăn luôn.”
Cả đám cũng đã cãi nhau mệt mỏi, không muốn tiếp tục cãi nhau trước mặt người ngoài, tất cả đều im lặng rồi bị Thân Hủy vừa dỗ vừa đẩy ra ngoài, bọn họ nương theo lời mời của bà mà đi ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play