Bảo Ý ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, đưa tay chống cằm nhìn cậu đứng múc cơm ở đằng xa, cậu thật sự rất cao, khí chất cũng thành thục hơn so với bạn cùng lứa tuổi, cậu cởi áo khoác đưa cho cô, trên người chỉ có một cái áo thun dáng rộng, bên ngoài màu trắng, bên trong màu đen, trông thoải mái năng động, nếu cậu đứng giữa một nhóm sinh viên cũng chẳng khác biệt là bao.
Cậu trở về một chuyến, sau đó lại tiếp tục đi chọn món, những món cô thích cậu đều lấy về một phần, bày đầy cả bàn, Bảo Ý biết cậu lo cô chán ăn, hy vọng cô ăn nhiều một chút, nếu không sẽ càng khó chịu hơn.
Bảo Ý rầu rĩ nói: “Làm gì vậy, cậu làm như vậy khiến mình có cảm giác bản thân là đồ ăn cháo đá bát vì đã mắng cậu.”
Chu Gia Thuật đã cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, nên cũng lười dùng thủ ngữ nói chuyện với cô, chỉ liếc mắt nhìn cô, dùng nét mặt nói với cô rằng: Cậu vốn là thế mà.
Bảo Ý căm giận: “Cậu ức hiếp mình, cậu ỷ mình là người lương thiện không so đo với cậu nên mới thế, cậu luôn hòa nhã với mọi người, nhưng với mình lúc cậu lại nhiệt tình lúc cậu lại lạnh lùng.”
Chu Gia Thuật hít sâu, thở mạnh, bày ra vẻ mặt lười cãi nhau với cô, gõ ngón tay lên mặt bàn: Ăn cơm!
“Mình nhất định phải vừa ăn vừa nói cho cậu hiểu, gần đây cậu thay đổi thật đó, cậu lúc nào cũng qua loa có lệ với mình, thái độ mất kiên nhẫn, nếu cậu không thích mình…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT