Chu Gia Thuật bị tóc cô quét vào mặt, cảm thấy ngứa đến tận tim, cậu nhíu mày tránh né cô, Bảo Ý lại đuổi theo, tư thế ngồi quá gò bó, thế là ngã nhào vào người cậu. Chu Gia Thuật ôm lấy cô theo bản năng, giống như một người đói khát lâu ngày bị ném vào trước bàn ăn, đủ loại cao lương mỹ vị bày ra trước mắt. Rõ ràng cậu đã nhắm mắt lại, nhưng thức ăn lại chủ động dâng đến tận miệng, rất khó mà kìm được.
Cậu cúi đầu hôn cô, Bảo Ý vừa định ngồi dậy thì lại ngã nhào vào trước ngực cậu. Thật ra lúc này cậu không thở quá mạnh, nhưng trong đầu Bảo Ý toàn là hơi thở nóng rực của cậu, khiến cho những hình ảnh lởn vởn trong đầu cô từ nãy đến giờ lại trào dâng, thế là hôn nhau được hai phút, cả người Bảo Ý đều nóng ran, khẽ rên rỉ: “Không được...”
Cô không được nữa rồi.
Chu Gia Thuật chăm chú nhìn cô, xác nhận cô không sao, rồi tiếp tục hôn, ngón tay cái ấn vào cằm cô, ép cô mở miệng to hơn một chút.
Lần đầu tiên Bảo Ý bị hôn đến mềm nhũn cả người, cô mềm oặt như một tấm thảm bám chặt lên người cậu, sau đó khi bị “vật thể không rõ” kia chọt vào người, lần đầu tiên gặp nó cô còn thấy bối rối, lần thứ hai là xấu hổ,… Nhưng sau vô số lần thì chỉ hơi ngại, sau đó cô mạnh bạo đè nó xuống.
Trong đầu cô chỉ định đè nó xuống mà thôi.
Nhưng Chu Gia Thuật đang nhắm mắt lại hơi rên rỉ một tiếng, cả người cậu cảm thấy rất không ổn, bèn đưa tay nói với cô bằng ngôn ngữ ký hiệu: Nó mà hỏng thì cậu là người thiệt thòi đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT