Bảo Ý và Chu Gia Thuật kéo nhau ra khỏi hội trường, mãi đến khi đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, hít thở được bầu không khí mát mẻ trong lành bên ngoài, Bảo Ý mới thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng ra ngoài được rồi.”
Chu Gia Thuật im lặng nhìn cô, đôi mắt cậu ánh lên vẻ thưởng thức như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật, lưu luyến như nhìn bao lâu cũng không thấy đủ, rõ ràng đã nhìn cả nghìn lần nhưng mỗi khi nhìn cô thì đều có thể phát hiện thêm nhiều điều mới mẻ thú vị.
Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, Bảo Ý nghĩ thầm chắc mình đã bị Chu Gia Thuật gặm sạch từ đầu đến chân rồi.
Đột nhiên cô giơ tay che mắt cậu, khẽ nói: “Cậu nhìn chằm chằm mình như vậy giống biến thái quá, Thuật à.”
Chu Gia Thuật dùng ngôn ngữ ký hiệu đáp lời cô: Còn cách nào khác đâu, mình thích cậu quá, không kìm chế nổi. Mình không thể nào giống cậu được, thích mà giấu kỹ quá kỹ.
Bảo Ý bỗng nhớ lại cảnh tượng khi nãy, các bạn học ngồi xung quanh cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu để trò chuyện với cậu, cô cảm thấy ngôn ngữ ký hiệu đột nhiên không còn an toàn nữa, trong lòng hơi hốt hoảng, vội vàng đánh cậu mấy cái: “Cậu bớt bớt chút đi, đúng là điên rồi mà.”
Chu Gia Thuật cười khúc khích, rồi không ghẹo cô nữa, ngoan ngoãn “dừng tay”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play