Bảo Ý nghe mà khiếp vía, rất muốn đưa tay bịt miệng cô ấy lại, thở dài: “Sao mấy cậu vừa mở miệng ra là nói mấy từ “như hổ như sói” đó vậy, đáng sợ lắm đó, nói nhỏ tiếng thôi!”
Liêu Đình Đình khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Có gì đâu chứ, nó cũng giống như ăn cơm uống nước thôi, đều là nhu cầu sinh lý.” Nói xong cô ấy còn dùng giọng điệu như lẽ hiển nhiên bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên trên tiền đề đảm bảo sức khỏe và an toàn của bản thân, tuân thủ về quan niệm nhân sinh quan, giá trị quan.”
Nhìn cách diễn đạt và biểu cảm nét mặt của cô ấy mà Bảo Ý cười đến đau cả bụng.
Liêu Đình Đình nói xong thì giật mình phát hiện ra một vấn đề: “Vậy ai đã nói mấy lời “như hổ như sói” này với cậu rồi? Lúc nào Thư Niệm cũng lải nhải rằng dụ dỗ học sinh giỏi là phạm tội, cho nên sẽ không nói mấy chuyện này với cậu, suy ra là thánh học nói, đúng không?”
Lương Bảo Ý với Chu Gia Thuật cứ dính lấy nhau như sam, đến mức Liêu Đình Đình còn không có cơ hội được đi chung với Bảo Ý, nhất là dạo này các kỳ thi cứ kéo đến ùn ùn, bài tập thì chất cao như núi.
Vừa nghe Liêu Đình Đình nói là lỗ tai Bảo Ý đỏ ửng lên như muốn chứng minh suy đoán của cô nàng, Liêu Đình Đình lập tức che miệng rú lên: “Trời đất ơi, không thể nào, chẳng lẽ tớ đã bị vẻ ngoài đứng đắn của thánh học đánh lạc hướng sao? Trông cậu ta ngoan hiền đến mức bị bạn nữ nắm tay cũng có thể đỏ mặt ba ngày mà.”
“Vậy… Cậu hiểu nhầm con người thật của cậu ấy rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT