Một cậu bạn khác vỗ tay hùa theo: “Đúng đó, lia mắt nhìn Hàn Bảo của tụi tớ đi, học sinh giỏi nhà cậu cứ như cái máy ấy, mình muốn xem cậu ta nổi cáu trông thế nào. Hay là cậu giả vờ thay lòng đổi dạ thử xem, cho tụi tớ thấy bộ dạng đau lòng mất hồn mất vía vì thất tình của cậu ta đi.”
Giang Hàn cười mắng: “Cút đi, im miệng, khó khăn lắm tớ mới mời cậu ấy lên đây được đó, cậu đừng hù người ta chạy.”
Bảo Ý lắc đầu: “Sở thích gì quái đản vậy, tớ không vứt bỏ Thuật nhà tớ đâu. Với lại các cậu không hiểu cậu ấy, dù trời có sập xuống thì cậu cũng không đau lòng đến mất hồn mất vía đâu.”
Từ nhỏ đến lớn, dù gặp phải chuyện buồn thế nào, thì cảm xúc cậu luôn hờ hững, cứ như chẳng có gì đủ sức khiến cậu suy sụp vậy.
Nét mặt cô rất nghiêm túc, tuy rằng cô thường hay khắc khẩu với cậu, mỗi lần bị cậu chọc tức cô đều tuyên bố sẽ tuyệt giao với cậu, nhưng trước mặt người ngoài, cô luôn bảo vệ cậu, cho dù đó chỉ là một câu trêu chọc vô ý cô cũng quyết không chịu để yên.
Nó gần như trở thành phản xạ bản năng, đến mức đôi khi chính cô cũng thấy mình quá buồn nôn.
“Ai da, cậu thiên vị trắng trợn quá đấy Bảo Ý à!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play