Tác giả: Thanh Hoa 

Chương 6: Ngày Cưới

Sau lễ ăn hỏi, cuộc sống của Lý Văn Hàn vẫn diễn ra như thường lệ. Anh mặc dù vội vàng chuẩn bị hôn sự, nhưng theo bàn bạc về ngày cưới thi lại kéo dài tới tận hơn tháng sau. 

Bởi vậy nên anh cũng vẫn sinh hoạt như cũ. Sáng sớm, dậy nhóm lửa, đun nước, ăn qua loa rồi lại đi lên bìa rừng kiếm vài loại thuốc thông dụng dễ kiếm. Đem về lại phơi khô, chiều thì chép sách, cuối cùng là tập thể dục vào buổi tối rồi đi ngủ sớm.

Việc sao chép sách đối với anh hiện tại khá quan trọng, không chỉ giúp anh kiếm tiền mà còn là cách để rèn luyện trình độ đọc viết của mình.

Bởi trước đây, khi mới đến thế giới này anh không quên với cứ chữ Hán vì chữ ở thế giới ban đầu anh dùng là dạng bảng chữ cái la tinh, nhưng bây giờ càng chép, anh lại càng thuận tay.

Nguyên chủ Lý Đăng Khải, học chữ Hán chủ yếu để thi khoa cử, nhưng cũng biết học chữ Nôm do từng giúp dân làng sao chép văn bản hoặc viết đơn từ…Nhưng hắn không quá thích chữ Nôm và cảm giác nó không cần thiết.

Nhưng đối với anh, chữ Nôm giống như một mảnh ghép không thể thiếu. Vì trong cuộc sống người dân chủ yếu dùng chữ Nôm để ghi chép các chuyện đời sống, dân sinh. Nếu được, anh muốn tìm hiểu thêm, bởi biết đâu sau này nó có thể giúp ích cho anh trong việc kiếm sống.

Buổi chiều, anh vác giỏ tre ra núi hái thuốc. Hồi còn ở thế giới cũ, anh từng làm việc ở ban nghiên cứu và phát triển thuốc, hiểu biết rất rõ về dược liệu. Vì thế không khó để anh nhận dạng và tìm được các loại thảo dược. 

Nhưng điều khiến anh băn khoăn nhất vẫn là hôn sự với Trần Tử An.

Theo ký ức của nguyên chủ, sau lễ ăn hỏi khoảng một tuần sẽ thành thân. Thế nhưng, trường hợp của anh hơi khác một chút, bởi chọn đám cưới vào mùa hạ. Lúc này việc nông chưa xong, ai cũng bận rộn vì thế nên chả ai làm đám cưới bây giờ. Có làm thì cũng chỉ là Lễ Ăn Hỏi hoặc Dạm Ngõ.

Qua thảo luận hôm bữa giữa hai, nhà trưởng thôn cũng đã nói. Hiện tại, người dân trong thôn đang bận rộn vụ mùa. Nếu cưới ngay, cả hai gia đình lẫn bà con lối xóm đều khó lòng chuẩn bị chu đáo. Đợi đến cuối tháng 6, khi mùa màng đã thu hoạch xong, mọi người sẽ rảnh rỗi hơn, hôn lễ cũng có thể tổ chức trọn vẹn hơn.

Anh cũng cảm thấy điều này rất hợp lý, dù sao dư giả thời gian để chuẩn bị thì cũng tốt. Với lại anh cũng phải điều chỉnh tâm lý một chút, bởi phu lan của anh là một đứa nhỏ mà…

 

Thời gian trôi qua, ngày cưới của Lý Văn Hàn càng đến gần. 

Một tháng qua, anh không chỉ chăm chỉ kiếm tiền mà còn chú trọng đến việc rèn luyện thân thể. Vì thế trước đây, cơ thể này gầy yếu, nhưng giờ đây, nhờ duy trì đều đặn, cơ bắp trên tay và vai đã săn chắc hơn một chút.

Anh cũng chú ý bồi bổ bằng những thứ đơn giản mà hiệu quả. Trứng gà là một nguồn dinh dưỡng tốt, lại không quá đắt đỏ. Mỗi ngày, hắn luộc một đến hai quả, ăn kèm với cơm và rau xanh hái từ vườn. Ngoài ra, hắn còn mua thêm cá khô, đậu phụ để thay đổi khẩu vị.

Sờ sờ ngực và cơ bụng cảm giác cũng có chút chút cơ, anh cảm thấy ít nhất bộ dạng này đi làm Lễ Cưới cũng rất ưa nhìn.

Nước da trước đây hơi xanh xao, nay đã có chút sắc hồng. Cơ thể vốn gầy gò nay trông có sức sống hơn. Ngũ quan vốn thanh tú, giờ lại thêm vài phần anh tuấn. Đôi mắt không còn vương vẻ mệt mỏi mà sáng rỡ, rất có thần.

Hôm anh xuống chợ bán thuốc, lão Hưng còn trầm trồ về sự thay đổi của anh.

“Lý Đăng Khải dạo này trông khác hẳn nha, chẳng lẽ sắp cưới phu lang nên khí sắc tốt hơn?” lão Hưng cười đùa.

Hắn chỉ cười cười, “Nếu có thần dược tên phu lang như vậy, thì con với ông không thể bán thuốc được nữa rồi”.

Lão Hưng cười ha hả, rồi nghiêm túc xem thảo dược, rồi thong thả thu dọn mấy gói thảo dược đã phơi khô.

“Dược liệu lần này phần lớn là loại dễ tìm, giá cũng chẳng cao. Cỏ mực, bạch chỉ, ngưu tất, ba kích, toàn là thứ người ta hay dùng, nhưng cũng chẳng phải hàng quý hiếm gì. Xuyên khung và đương quy còn tạm được, nhưng cũng không đáng bao nhiêu.”

Lý Văn Hàn gật đầu. Anh sớm đoán được điều này. Đi hái thuốc trên núi không phải lúc nào cũng thuận lợi, có ngày tìm được nhiều, có ngày trở về tay không. Một người một ngày gùi được bao nhiêu chứ? Mỗi chuyến mang về chừng hai mươi lăm cân tươi, phơi khô còn chưa tới một nửa.

Anh cũng đã tính nhẩm cả tháng này đi hái thảo dược rồi phơi khô, hôm nay đem bán ít nhất cũng được 10 quan.

Lão Hưng cộng hết thảy, một tháng vất vả vừa qua của anh đổi lại 15 quan, tức 150 tiền.

Con số rất khả quan, tiền bạc trong túi lại rủng rỉnh dư thêm.

Lý Văn Hàn khẽ thở dài. Thời gian hái thuốc và sơ chế tốn của anh không ít thời gian. Mặc dù bây giờ không thể chuyên tâm vào sách vở, nhưng đợi đầu xuân khi đã tích đủ tiền anh liền có thể đi tới nhà thầy để xin phép được học tiếp.

Xong việc ở y quán, anh liền đi tới tiệm sách.

Lý Văn Hàn bước vào tiệm sách, không khí trong tiệm khá yên tĩnh, chỉ có âm thanh lách cách của cây bút khi Trương Hoài viết lên giấy. Chưởng quầy ngẩng đầu lên, nhìn anh rồi nở một nụ cười.

“Lý công tử đến rồi, đã xong việc rồi chứ?” Trương Hoài lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng không quá nhiệt tình.

Lý Văn Hàn khẽ cúi đầu, lễ phép đáp lại. “Dạ học trò, đã xong. Tháng này học trò đã chép được mười hai quyển sách nhỏ.”

Trương Hoài nhận lấy cuốn sổ ghi chép từ tay Lý Văn Hàn, lật qua vài trang rồi nói. “Mười hai quyển, mỗi quyển ba tiền, tổng cộng là 3 quan 6 tiền.”

 Trương lão bản nói thêm. “Ngoài ra đây là một quan tiền cọc sách của ngươi, vậy tổng là 4 quan 6 tiền nhé!”.

Lý Văn Hàn nhận lấy số bạc, cúi người cảm ơn, sau đó cẩn thận bỏ vào tay áo, rồi nói. “Cảm ơn Trương lão”.

Trương Hoài chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Lý Văn Hàn cũng không nhận sách chép thêm nữa, bởi chỉ sắp tới là ngày cưới. Anh phải chuẩn bị cho Lễ Cưới, không có nhiều thời gian để chép sách nữa. Vậy nên chắc một thời gian sau anh mới có thể quay trở lại được.

Cúi đầu rồi rời khỏi tiệm sách, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Dù tiền công không nhiều như bán thảo dược, nhưng đó nhẹ nhàng hơn việc lên núi tìm thảo dược nhiều.

Vì ngày mai sẽ là ngày cưới nên không thể nào quên việc chuẩn bị được, trước hết anh dự định sẽ đi lựa lễ vật trước.

Vừa bước vào cửa tiệm trang sức, chưởng quầy đã niềm nở tươi cười. “ Chào quý khách. Quý khách cứ tham quan, mẫu mã nào bên tiệm của tôi cũng đẹp hết”.

Lý Văn Hàn ánh mắt lướt qua những món đồ được bày biện tinh tế trên kệ. Quả đúng như lời ông chủ đã nói mẫu mã nào cũng đều xinh đẹp. 

“Cảm ơn lão bản, ta muốn mua để tặng phu lang. Có mẫu nào phù hợp hay không”.

Lão bản nhanh chóng giới thiệu với anh một số loại bằng bạc có chế tác đẹp. 

Với số tiền hạn chế của bản thân. Anh quyết định sẽ chọn những món đồ bằng bạc, vừa tinh tế lại vừa phù hợp với túi tiền.

Đầu tiên, anh dừng lại trước một chiếc vòng cổ bạc được chạm khắc tinh xảo. Chiếc vòng có hình dáng như những đám mây trên trời. "Bao nhiêu tiền?" - Lý Văn Hàn hỏi người chủ tiệm.

"Chiếc vòng này giá 3 quan tiền, thưa khách."  Người chủ tiệm cười nhẹ, đưa tay chỉ về phía chiếc vòng.

Lý Văn Hàn gật đầu, suy nghĩ một chút. Chiếc vòng này đẹp, nhưng hanh muốn mua thêm những món khác. Anh quyết định tiếp tục xem xét thêm.

Tiếp theo, anh nhìn thấy một đôi bông tai bạc hình viên ngọc tròn, lấp lánh dưới ánh đèn. "Đôi bông tai này giá bao nhiêu?".

"1 quan tiền, thưa khách." - Người chủ tiệm đáp.

Lý Văn Hàn lại gật đầu, nhưng vẫn chưa quyết định. Anh tiếp tục đi dọc theo các kệ hàng, ánh mắt dừng lại ở một chiếc vòng tay bạc có khắc chữ "An". Chiếc vòng đơn giản nhưng lại trùng tên với Lệ An, lại mang ý nghĩa bình an. "Chiếc vòng này giá bao nhiêu?" 

"2 quan tiền, thưa khách." - Người chủ tiệm mỉm cười.

Lý Văn Hàn suy nghĩ một lúc, rồi quyết định mua hết. Tổng cộng là 5 quan tiền. Anh còn dự định mua thêm 5 quan.

Anh đi đến một góc khác của tiệm, nơi bày bán những chiếc nhẫn vàng. Anh quyết định chọn hai chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh tế, khắc hình hoa sen - biểu tượng của tình yêu trong sáng. “Chiếc nhẫn này giá bao nhiêu?”

"4 quan tiền, thưa khách." - Người chủ tiệm đáp.

Lý Văn Hàn mỉm cười, gật đầu đồng ý. Tổng cộng, anh đã chi tiêu 9 quan tiền, còn lại 1 quan tiền. Anh quyết định dùng số tiền này để mua một chiếc hộp đựng trang sức bằng gỗ khảm xà cừ đơn giản.

Khi ra khỏi tiệm, Lý Văn Hàn cảm thấy lòng. Anh đã chọn được những món quà rất ân ý.

Anh lại đi chợ mua thêm rất nhiều thịt heo, thịt gà, chả lụa, rau củ….các loại và rượu. Chỉ vài món mà anh đã tốn hơn 10 quan. Lại tốn hơn 100 xuyên thuê xe đi từ huyện về làng, bởi xe bò này không cùng làng với anh chi phí lại cao hơn nhiều. Lại chi ra 3 quan mua các đồ vật cho mâm lễ, trang trí.

Trên đường về, Lý Văn Hàn mỉm cười, nghĩ sắp đến ngày cưới. Lại sắp gặp lại Lệ An, anh thật sự rất thích cậu nhóc đáng yêu đấy. Không biết Lệ An có thích những món quà này của anh không.

Việc chuẩn bị cho ngày cưới không chỉ là mua lễ tặng, mà còn phải chuẩn bị mâm lễ, đồ ăn trong ngày cưới. 

Với suy nghĩ như vậy khi vừa về làng, anh đã nhanh chóng dựa trên kí ức nguyên chủ để mời các cô hay các bà có tay nghề cao. Chủ yếu là anh không thể tự hầu nấu ăn ngày cưới của mình đâu.

Đối tượng anh lựa chọn là bà Mén, cô Mai và cô Mắm. Anh nghĩ tới cũng buồn cười, người dân trong thôn chủ yếu là đặt tên xấu cho con cho dễ nuôi một phần là nó khá dễ để đặt tên. 

Nhiều khi nhìn những cái tên đó anh cũng không biết phải nói sao, cũng may Lệ Ăn không phải tên Đen, Ná hay Bẹo gì đó. Nếu như vậy thật thì…Anh cũng không dám nghĩ nữa.

Đã chọn được người, anh liền đi tới từng nhà liên hệ các bà, cô. Để cạnh 5 các bà, cô tới sớm làm đồ ăn.

Lại chạy đi thông báo cho các trưởng lão trong làng và các thương thân quen biết của nguyên thân.

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong chỉ chờ tới mai là cử hành Lễ Cưới.

Bữa sáng hôm đó, trong nhà Lý Văn Hàn, không khí tất bật và sôi động. Mặt trời còn chưa lên cao, nhưng khắp nhà đã vang lên tiếng xào nấu, tiếng chân đi lại vội vã.

Bà Mén, cô Mái, cô Mắm cùng nhau đứng trong bếp, tay thoăn thoắt băm, xắt, nêm nếm, chuẩn bị bữa tiệc đãi khách. Mỗi người một tay, một công việc, những câu chuyện rôm rả pha lẫn tiếng cười vang vọng khắp gian nhà.

"Bữa này phải làm mấy món ngon, đừng có tiếc," bà Mém nói, đôi tay vẫn thoăn thoắt vo từng nắm gạo nếp để chuẩn bị nấu xôi. “Nhiều đồ ăn như vậy thì khách đến nhà là phải cho họ ăn no nê, không được để thiếu thốn gì.”

"Phải rồi, bà nói đúng. Đã là ngày cưới thì phải tươm tất một chút," cô Mái đáp, vừa băm thịt lợn, vừa liếc qua cái bếp lửa, nơi nồi canh đang sôi. “Chả lụa, thịt kho, rồi mấy món xào. Mình làm đủ hết, không thiếu món nào.”

Cô Mắm thì lo dọn dẹp bàn thờ, xếp từng mâm lễ vật lên cho ngay ngắn, cẩn thận. “Mâm cúng phải đầy đủ, có cả gà luộc, hoa quả, rượu. Không được thiếu cái gì, để tổ tiên chứng giám.”

Cô Mai liền đáp “ Tính ra thằng bé này rất có bản lĩnh ấy chứ, Lễ Cưới làm tới chỉnh chu như vậy không chê vào đâu được”.

“ Bà nói vậy là còn thiếu đấy, chưa nghe gì về xứng lễ à?. Nghe nói gần 20 quan đấy!”. Cô Mắm tỏ vẻ cô thật là nghe ngóng chậm.

“ Trời ơi 20 quan lận á?, nhiêu đó đủ cho gia đình tôi ăn cả năm. Đón một song nhi sao lại phải tốn kém như vậy, còn lễ cưới nữa chứ?. Không phải chỉ cần vài quan liền đưa người về sao?’. Cô Mai bất mãn nói.

“ Hai đứa có rảnh thì lo mà làm đi, tiền công đã nhận thì làm cho tốt”. Bà Mén nhanh tay lẹ chân làm, bất mãn với hai cô nãy giờ chậm chạp còn hơn lão nhân là bà.

Những mâm cơm mặn ngọt được dọn lên bàn thờ trước, từ từ xếp thành những hàng ngay ngắn. Mọi người đều có ý thức rõ ràng về việc phải cúng tổ tiên trước khi bữa tiệc bắt đầu. 

Các món ăn được chuẩn bị tươm tất, từ xôi gấc đỏ au, đến những miếng thịt kho tàu, gà luộc xếp tròn, và các món rau xào thơm lừng. Mùi thức ăn hòa lẫn trong không khí, khiến ai cũng nuốt nước bọt.

Còn các bàn đãi khách cũng đang dần được dọn các món ăn lên, tuy không đẹp như trên bàn thờ tổ tiên. Nhưng đồ ăn cũng đa dạng, thịt, rau có đủ không chê vào đâu được.

Trong khi đó, Lý Văn Hàn đứng bên trong phòng, đang mặc một bộ áo ngũ thân màu sắc tươi sáng, không quá chói nhưng cũng đủ khiến người khác cảm thấy đây là màu sắc vui vẻ, may mắn. Anh đứng trước gương, chỉnh lại tà áo, chải lại tóc, lòng không khỏi có chút hồi hộp. 

Khi vừa bước ra khỏi phòng, chưa kịp làm gì thì các trưởng thôn và những người lớn trong làng đến, dặn dò anh những điều cần chú ý trong ngày cưới. 

Trưởng thôn nhắc nhở anh nhớ khi cũng tổ tiên phải nói những gì, chào hỏi bà con họ hàng ra sao, nói năng thế nào. Dù có vui tới đâu cũng không được khóc. Trước khi lễ cưới kết thúc không được nhìn mặt phu lang …. Và còn hàng tá quy tắc nữa.

Những lời dặn dò cũng đã kết thúc khi giờ lành sắp tới, Lý Văn Hàn vội vàng dặn dò mọi người chuẩn bị, rồi bắt đầu khởi hành tới nhà phu lang. 

Lý Văn Hàn bước ra khỏi nhà khi giờ lành vừa điểm, lòng tràn đầy cảm xúc, đi trên tới nhà phu lang anh nhìn thấy bà mối liên tục rải hỗn hợp đường, trầu, hoa, gạo và muối nữa không rõ nó có ý nghĩa đặc biệt gì nhưng nhìn khá vui mắt. Giống như ngày xưa mỗi lần anh cúng cô hồn xong là rải muối với gạo vậy.


Sai đâu mn nhắn tui sửa nha. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play