Lý Văn Hàn từ từ mở mắt, đôi mi khẽ run rẩy như thể đang cố gắng thích nghi với ánh sáng. Cảm giác choáng váng đầu tiên ập đến, như thể anh vừa trải qua một cơn mơ dài.

Khi anh cố gắng ngồi dậy, một nỗi hoang mang cực độ xâm chiếm tâm trí anh.

Cả cơ thể đều mỏi mệt, đầu óc rối bời kí ức cứ như bị xáo trộn, nhưng điều khiến anh không thể lý giải là… anh không ở trong bệnh viện.

Bởi anh nhớ rất rõ mình bị tai nạn giao thông, đó là một tai nạn kinh hoàng, vì thế nếu còn sống chắc chắn anh sẽ phải ở trong bệnh viện.

Lý Văn Hàn ngồi dậy trong sự hoang mang, anh cố gắng đưa tay sờ lên trán. Mắt anh dần dần quen với không gian xung quanh, nhưng lại chỉ thấy những mảng tối và bụi bặm.

Phòng này quá yên tĩnh, không một âm thanh quen thuộc nào từ tiếng máy móc, còn người hay tiếng xe cộ, không có ai chạy tới chạy lui như khi anh nằm trong bệnh viện.

Thậm chí, không có một mùi thuốc khử trùng, chỉ có mùi gỗ cũ và hơi ẩm mốc. Nơi này không thể nào là bệnh viện được!.

“Đây là đâu?” Lý Văn Hàn thì thầm, giọng nói lạc đi trong không gian tĩnh mịch. Anh cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ có một khoảng trống, trống rỗng trong đầu.

Khó hình dung tới nổi cứ như khí ức của hai thời đại, rất nhiều thứ anh nhìn thấy trong khí ức nhưng rõ ràng là anh chưa từng trải qua.

Anh nhớ rõ mình đã bị tai nạn giao thông. Một buổi tối mưa lớn, đường trơn trượt, anh không thể làm chủ được chiếc xe. Rồi một tia sét lóe sáng, khiến mọi thứ xung quanh sáng bừng lên trong tích tắc, và sau đó… bóng tối. Một vụ tai nạn, một cơn chấn động đột ngột, và giờ đây, anh lại tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.

Vẫn còn trong trạng thái hoang mang, Lý Văn Hàn quay đầu nhìn xung quanh. Căn phòng chỉ rộng khoảng mười mét vuông, đơn sơ và cũ kỹ.

Trần nhà bằng gỗ, những mảnh ván gỗ lộ ra những khe nứt rõ rệt. Bức tường đất phía đối diện, mặc dù đã ngả màu nâu vàng theo thời gian, nhưng vẫn vững chắc. Một chiếc bàn học gỗ cũ kê sát tường, trên đó bày bừa những cuốn sách đã phai màu, dường như không còn ai dọn dẹp từ lâu.

Mùi ẩm mốc nồng nặc của một không gian không được chăm sóc thấm vào mũi anh, khiến anh cảm thấy khó chịu.

Anh phải làm lơ cơn đau và khó chịu mà đứng dậy để mở cái cửa sổ gỗ nằm gần giường mong làm sao để cái mùi ẩm mốc trong phòng tiêu tán bớt.

Nhìn cảnh vật xung quanh dù có ngốc tới đâu anh cũng biết mình xuyên rồi, giống như mấy nhân vật chính trong phim ảnh hay xem vậy. Anh hình như còn xuyên hồn vào thân xác của một người khác nữa chứ.

Nhìn qua bên cạnh giường còn có thêm một chiếc tủ gỗ, bên trong có vài bộ quần áo đơn giản được xếp gọn gàng, theo như khí ức mơ hồ của anh bên dưới có một cái hũ nhỏ dấu một ít tiền của nguyên chủ, bên trong một ngăn khác  còn có một ít vải thừa được nhét lại vốn muốn tận dụng nhưng không biết phải sử dụng thế nào nên cứ để đó trong thời gian dài.

Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh sáng trời sáng vừa đủ để cho anh thấy cảnh vật bên ngoài – một con đường đất dài, cây cối thưa thớt, xa xa là đồng ruộng không có bóng dáng xe cộ, cũng không có tiếng người nói chuyện.

Bởi trong ký ức của nguyên chủ nhà hắn hình như ở cuối làng, gần với bìa rừng nhất vì thế mà cũng ít người qua lại, mặc dù theo cảm nhận của anh gần với rừng khá thuận lợi để kiếm một số thảo dược hay đặc sản của rừng, nhưng cảm nhận của nguyên chủ cũng không sai, khi càng ở gần bìa rừng thì khi có động vật hoang dã xuống núi lại càng nguy hiểm.

Những chi tiết này khiến Lý Văn Hàn càng thêm hoang mang. Anh là một người sống trong thế giới hiện đại, làm việc tại một công ty dược lớn, luôn chú ý chăm sóc cơ thể khỏe mạnh, luôn chủ động trong mọi tình huống công việc, tích cực hướng về phía trước hiện đã có nhà có xe có tiền tiết kiệm, bạn gái chưa có bởi anh là gay nhưng vẫn là một gay đáng dựa dẫm và tin cậy vậy mà vẫn không có người yêu.

Vậy mà giờ đây, anh lại ở trong một căn phòng nghèo nàn, thân kể từ một chàng trai 1m8 cơ bụng đầy đủ trở thành một con gà bệnh, cao chưa tới 1m7  là cơ thể yếu ớt của một cậu thiếu niên. Cảm giác nếu có may mắn thì chắc là từ một người 38 tuổi trở thành một chàng trai 16 tuổi được trải qua thanh xuân thêm một lần nữa…

Đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn giữa ký ức nguyên bản và ký ức của thân thể này, bỏng tất cả ký ức lạ lẫm chợt ùa về trong đầu anh, liên tục khác hẳn với hồi nãy.

Những ký ức đó không phải của anh – những ký ức mờ ảo, xa lạ. Đó ký ức của Lý Đăng Khải nguyên chủ của thân thể này. Phải tốn chút thời gian anh mới hiểu rõ hết cuộc đời của nguyên chủ.

Ký ức của Đăng Khải dần dần hiện ra rõ rệt. Hắn ta là một thiếu niên sống trong một gia đình khá giả bởi thế mà từ nhỏ cha mẹ hắn ta đã cho hắn ta theo học thầy trên huyện, nhưng khi lên trấn học hành hắn ta nhiễm thói xấu trên huyện luôn cố gắng bòn mót tiền của gia đình để thể hiện với bạn bè đồng học, những người có gia đình giàu có hơn hắn ta.

Nhưng khi cha mẹ hắn ta mất từ khi hắn mới 14 tuổi. Không còn ai chu cấp cuộc sống hắn ta thẳng tắp đi xuống, lúc đầu họ hàng và trưởng thôn còn quan tâm hắn ta bởi hắn ta là người đọc sách.

Nhưng không ai mãi tốt được với một người đặc biệt là trong cái thời đại "ăn bữa nay lo bữa mai" hắn ta lại từ nhỏ đã dựa vào việc bản thân mình học tập, suy nghĩ rằng bản thân mình rồi sẽ thi khoa cử và làm quan. Vì thế hắn ta luôn trốn tránh việc nông.

Các hài tử khác trong thôn 14 tuổi đã cùng cha mẹ ra đồng được rồi thế mà hắn ta cầm cái cuốc còn không nổi thì nói gì đến việc tự nuôi bản thân sau khi cha mẹ mất.

Việc hắn ta chỉ ăn rồi mong đợi vào những người xung quanh, dần dần khiến cậu ta đánh mất sự quan tâm của họ hàng và trưởng thôn. Họ dường như cũng mặc kệ hắn ta, ruộng đất nhà hắn ta cũng bị bán dần hiện nay chỉ còn lại vài mẫu đất.

Nhưng sự việc khiến anh không còn gì để nói là ở đằng sau, hắn ta biết hắn không thể làm ruộng được nên nảy ra suy nghĩ cưới vợ về làm giúp, tiền để cưới một người con gái đàng hoàng thì hắn ta không có, nhưng để cưới một song nhi thì hắn ta hoàn toàn đủ sức.

Thế là hắn ta liền nhờ bà mối tìm cho một song nhi, cũng chỉ cần năm quan thế mà hắn ta thực sự mua được người.

Điều khiến anh bối rối là ở đây còn có một giới tính khác là song nhi, ngoại hình của họ thì giống với nam nhân nhưng trên người lại có một vết bớt hoa sen, họ nhỏ nhắn hơn so với nam nhân lại có thể mang thai giống nữ nhân, nhưng tỉ lệ sinh sản không cao vì thế địa vị của họ trong xã hội rất ngại ngùng.

Người có tiền có địa vị hay có chút khá giả thì lại không muốn cưới song nhi làm chính thê, chỉ có những người nghèo không có điều kiện thì phải đành chấp nhận cưới song nhi vì thế cuộc sống của họ cũng rất khó khăn.

Mà anh một người vừa mới xuyên qua chỉ trong vòng tuần nữa là sẽ có tức phụ, không biết là nên vui hay nên buồn bản thân mình thì thích đàn ông, vừa xuyên qua một cái là có vợ cũng đáng mừng mà nhỉ?.

Cái chết của nguyên chủ hiện lên trong đầu Lý Văn Hàn. Hắn ta qua đời vì một cơn sốt cao mà không ai chăm sóc, không ai quan tâm. Cuộc đời non trẻ của Đăng Khải đã kết thúc. Và giờ đây, cơ thể này lại thuộc về anh Lý Văn Hàn. Cũng chính vì hắn ta bệnh chết nên bây giờ thân thể anh có cảm giác không tốt chút nào.

Lý Văn Hàn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Những ký ức của Đăng Khải đang dần dần lấp đầy đầu óc anh. Anh cảm nhận được những cảm xúc, suy nghĩ của nguyên chủ, những nỗi sợ hãi, sự cô đơn và thất bại.

Lý Văn Hàn cũng cảm thấy thật đau trứng, khi nhận ra rằng anh đã xuyên vào một cuộc đời tẻ nhạt như thế, một phần nào đó tính cách u ám của Nguyên chủ cũng ảnh hưởng anh.

Cậu thiếu niên này có lẽ không có hy vọng gì cho tương lai, nhưng anh thì khác nếu anh đã có cơ hội sống thêm một lần nữa thì chắc chắn anh sẽ sống cho thật tốt.

Sau khi những ký ức và suy nghĩ đó dần ổn định, Lý Văn Hàn quyết định phải làm gì đó để thay đổi tình cảnh hiện tại, ít nhất phải làm gì đó để cơ thể này đỡ hơn. Vì thế anh quyết định đi tìm chút gì đó ăn lót dạ, vừa đi anh vừa nghĩ tới cảnh mà nguyên chủ sắp cưới song nhi kia.

Mặc dù không biết làm sao với cuộc hôn nhân sắp tới không biết hai người có phù hợp hay không, nhưng anh biết nếu bây giờ mình hủy hôn chắc chắn người kia sẽ không thể sống tốt.

Địa vị song nhi bây giờ rất không ổn lại thua cả nữ nhân, người xưa lại xem trọng trong sạch anh đã hỏi cưới nếu giờ lại hủy chắc chắn sẽ không tốt cho bạn nhỏ ấy, anh cũng không muốn hại cuộc đời của một bạn nhỏ đâu!.

Nếu người kia vừa ý, người lại dễ nhìn một chút, bản thân hai người lại phù hợp thì có lẽ anh và người kia cũng có thể chung sống với nhau như những người vợ chồng ngày xưa, chưa từng gặp nhau nhưng vẫn sống được với nhau rất lâu, tự an ủi bản thân như thế anh liền hơi nhẹ nhõm.

Và cũng tạm gác chuyện này qua một bên giờ đây việc quan trọng hơn là anh đang rất đói, cố gắng bước ra khỏi phòng đi đến giang bếp khó khăn lắm mới có thể nhóm lửa lên được bắt một ít nước ấm để uống, lại nấu thêm một ít cháo trứng kèm rau tía tô trong sân nhà nguyên chủ để bồi bổ cơ thể. Dựa vào ít dược tính của tía tô để cơn bệnh cảm trong thân thể nguyên chủ này đỡ chút.

Bưng đồ ăn ra bàn anh có thể cảm nhận rõ ràng không khí bên ngoài mát mẻ, khác biệt hoàn toàn với không khí ô nhiễm ở thành phố, có thể nghe thấy tiếng chim hót và gió thổi qua những cánh đồng.

Tuy thiên nhiên rất tươi đẹp nhưng bức tranh này cũng khiến anh cảm thấy xa lạ và tự hỏi kế tiếp bản thân mình nên làm gì?.

Sau khi ăn xong lại suy nghĩ về công việc mà bản thân muốn làm trong tương lai, làm nông thì nghe có vẻ vui đấy nhưng mà thời đại này bị những người bên trên đè một đầu, thiên nhiên thì lại rủi ro khi có thể xảy ra thiên tai, mất mùa, dịch bệnh, …. Lại còn có thể bị  triều đình trưng binh khí có chiến sự vì thế chắc không thể nào chọn được con đường làm nông này rồi.

Còn nếu làm thương nhân thì lại không so sánh được với những sản nghiệp của các quan, nhiều khi bởi những ý tưởng kinh doanh khác lạ của mình mà có thể khiến bản thân lâm vào tình trạng nguy hiểm.

Ra chiến trường lập công thì chắc lại càng không thể!. Con đường hợp lý cuối cùng chắc cũng chỉ có thể làm quan.

Vừa đúng với những gì mà thân thể nguyên chủ đã từng được học, bản thân mình dựa vào ký ức của nguyên chủ cũng có thể được hưởng lợi một ít, lại có sẵn sách vở trong nhà, suy đi tính lại bản thân mình học xuất sắc hơn 12 năm lại chẳng lẽ không thể học tiếp được sao?.

Khi được công danh thì được miễn thuế, gặp một ít quan nhỏ cũng không cần phải quỳ, quả thật phù hợp!.

Lý Văn Hàn đi đến chiếc bàn gỗ, lục tìm xem trong những đồ vật cũ sách vở, bút viết nghiên mực của nguyên chủ cũng còn may khi nguyên chủ vẫn mang trong mình ý định học hành. Nên không có bán những thứ này đi.

Có đồ để tham khảo anh liền dành hơn 1 canh để xem, tập viết lên bàn bằng nước và nhìn lại hết vài cuốn sách ấy.

Một cuốn sách cũ được đặt lên mặt bàn đó cũng là cuốn sách cuối cùng mà anh phải cần xem, suy nghĩ về những chuyện tương lai anh nghĩ bản thân mình phải sắp xếp một kế hoạch kỹ lưỡng để sống tiếp ở đây mới được.

Suy nghĩ như vậy anh liền bắt tay thực hiện tính toán lại toàn bộ số tiền mà nguyên chủ có, bên cạnh là lương thực còn lại trong nhà. Bổng anh chợt nhớ về việc đón dâu sắp tới nếu đã quyết định chịu trách nhiệm với những gì nguyên chủ đã làm và bản thân anh cũng có chút mong chờ với cuộc hôn nhân sắp tới.

Nếu phù hợp đó sẽ là bạn đời tới già của anh, nếu không phù hợp thì cùng lắm là sống chung với một người anh em nữa mà thôi, giống như chăm sóc thêm một đứa em trai, dù gì anh cũng đã độc thân gần 38 năm chẳng lẽ lại không thể tiếp tục hay sao.

Nghĩ như thế anh quyết định ngày mai sẽ đi thử vào bìa núi xem có thảo dược gì có thể kiếm tiền hay không, ít nhất anh cũng muốn cho phu lang vào nhà có cuộc sống không sợ đói, lại là cuộc hôn nhân đầu tiên của anh nên cũng phải làm ra dáng dù gì anh cũng là một người đàn ông gay đáng tin cậy.

_________

Lời tác giả : chưa j hết là phu lang này phu lang kia rồi, anh ế quá nên đâm ra mong ngóng vợ đúng ko😂

Có sai gì mn nhắn r mình sửa chữa nha🥰

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play