Sau lần mất tích kinh hoàng ấy, Tử An như một chú mèo con bị mất mẹ, lúc nào cũng dính chặt lấy Lý Văn Hàn không rời. Sáng sớm khi anh chuẩn bị lên rừng hái thuốc, chiếc áo tơi vừa khoác lên người đã thấy một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt áo.
"Phu tử đi đâu thì đi, em đi theo!" Tử An bĩu môi, đôi mắt long lanh đầy quyết tâm.
"Rừng sương nhiều, em dễ cảm lạnh lắm với cũng khó đi lắm." Lý Văn Hàn xoa đầu y, giọng dịu dàng. “Anh chỉ đi nửa buổi là về ngay.”
"Không! Lần trước phu tử cũng nói thế!" Tử An nhất quyết không buông, hai hàng mi rung rung như sắp khóc. “Em đã mang theo cả áo ấm rồi này.”
Cuối cùng, Lý Văn Hàn đành thua trước ánh mắt đẫm lệ ấy. Từ đó, mỗi chuyến đi rừng của anh đều có thêm một bóng hình nhỏ bé lẽo đẽo theo sau, đôi tay khéo léo giúp anh nhặt từng cành thuốc quý.
Cũng vì vậy anh không dám đi sâu, nhưng được cái đầu mùa xuân nấm rất nhiều. Mỗi lần đi là một lần thu nhập đầy cả sọt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play