“A Ý.”
“Đâu rồi.”
“…Ninh Ý.”
Cô Thành sắp đến giới hạn.
——“Em…biết…anh…bây…giờ…rất…đau…khổ…nhưng…không…sao”
——“Em…sẽ…thường…xuyên…đến…ở…cạnh…anh.”
Đinh Tư Nguyệt nắn nót từng nét từng chữ.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai trầm tĩnh của người đàn ông trên giường bệnh mà lòng cô ta ngập tràn nỗi mong chờ dịu nhẹ —— Ngày anh tỉnh lại, ắt hẳn sẽ trao cho cô ta tình yêu vô ngần!
Bởi vì người cùng anh trải qua hoạn nạn chính là cô ta và không kẻ nào so bì được.
Không ai có thể giao tiếp với anh một cách sâu sắc như cô ta!
“…Vợ à.” Cô Thành thầm gọi Ninh Ý.
Hắc khí trên người anh dồn nhiều đến độ sắp ngưng tụ thành nước.
Ở một nơi khác.
Ninh Ý cuối cùng cũng đợi được đầu bếp làm xong bánh quy nhỏ —— hàng độc quyền! Bởi vì Ninh Ý là một người rất biết thưởng thức nên các đầu bếp rất quý cô!
Ninh Ý ngồi bên cạnh lò nướng, cô thổi mãi mới nguội rồi cắn một miếng và đáp: “Em đây, em đây, có chuyện gì vậy chồng yêu?”
“Về đây.” Giọng của Cô Thành đã lạnh như băng: “Chị gái cô đến rồi, qua đây đuổi cô ta đi.”
Đầu lưỡi của Ninh Ý cảm nhận được vị giòn mềm của vỏ bánh, nhân trứng muối bên trong ngọt ngọt mặn mặn, ngon quá mèn đét ơi.
——“Nhanh lên.”
Nghe vậy là biết chắc lão đại sắp chịu hết nổi rồi. Được rồi được rồi, vì anh vừa lau chùi và massage rất tận tâm nên Ninh Ý sẽ nể mặt anh chút chút.
Cô cầm theo bốn chiếc bánh quy nhỏ, còn gặm thêm một cái rồi đáp lời: “Chồng yêu đừng sợ, em tới đây~”
Ở bên này, Đinh Tư Nguyệt vẫn muốn tiếp tục an ủi Cô Thành hòng truyền thêm sức mạnh cho anh thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc.”
Đinh Tư Nguyệt hoảng hốt.
Đó là ám hiệu mà Cô Chí Tùng đã dặn từ trước, một khi Ninh Ý hoặc ai đó quay lại sẽ nhắc nhở cô ta.
Bấy giờ, tuyệt đối không thể để ai biết về kế hoạch trị liệu của mình!
Thế là Đinh Tư Nguyệt vội vàng đứng dậy và lặng lẽ rời khỏi khu nhà, đảm bảo không bị ai phát hiện.
Sau khi Ninh Ý đến nơi, cô ngẩng đầu nhìn camera dưới tầng rồi nhàn nhã quay lại phòng bệnh.
Cô liếc thoáng qua lão đại trên giường rồi lấy khăn giấy khử trùng dùng lần trước còn sót lại để lau sạch tay anh.
Ánh mắt đằng đằng sát khí của Cô Thành dịu đi chút ít.
“Ngủ đi.” Ninh Ý vỗ nhẹ vào tay mình.
Cô Thành thở hắt ra.
Rồi anh chìm vào giấc ngủ nhẹ.
Ninh Ý vừa ngậm bánh quy vừa kéo ghế ngồi cạnh, cô ôm laptop, từng ngón tay phiêu du trên bàn phím.
Đến khi Cô Thành tỉnh lại, Ninh Ý bèn đổi tư thế nằm phẳng tiếp sức cho anh.
“Đến giờ ăn thì gọi em nhé, chồng yêu, chụt chụt~” Ninh Ý từ từ nhắm mắt.
Cô Thành đã quen với chuyện này.
Anh lấy chiếc laptop mà Ninh Ý vừa dùng, quả nhiên vẫn là giao diện game. Các hoạt động và dấu vết duyệt web khác trống không, trống đến độ… trông như cố ý.
Lông mày của Cô Thành hơi nhướng lên.
Không có gì thật hay bị ẩn rồi?
Hôm nay, bác sĩ gia đình và đội ngũ y tá vẫn đến như thường lệ, ngoài ra còn có cả Tống Lam đi cùng. Sau khi kiểm tra xong, công việc lau rửa của Cô Thành ngày hôm qua nhận được sự công nhận của toàn bộ đội ngũ bác sĩ tại gia.
“Bà chủ xoa bóp giỏi thế! Trông như đã học bài bản vài năm vậy!”
Cô Thành: Ha ha.
Tống Lam cảm động, còn tiếc vì thấy một chiếc thẻ đen là quá ít: “Nếu Tiểu Ý có gì cần thì cứ nói.”
Cô Thành: “Cô ấy… tôi không cần.”
Anh toan rời khỏi phòng bệnh, nhưng khi đi vòng qua giường bệnh thì chợt liếc thấy điều gì đó—
Ngón tay của Ninh Ý khẽ động một chút.
Đồng tử Cô Thành co lại.
“Kiểm tra cho anh ấy.” Cô Thành giữ bác sĩ lại.
Bác sĩ tại gia ngẩn người, bởi vì chức năng sinh lý của cậu cả Cô vẫn luôn trong trạng thái cố định nên việc kiểm tra sức khỏe chỉ được thực hiện ba ngày một lần, mà hôm nay vẫn chưa đến ngày…
Cô Thành kiên quyết: “Kiểm tra đi.”
Thiết bị y tế tại nhà của nhà họ Cô có thể sánh ngang với các bệnh viện hàng đầu, bác sĩ gia đình thực hiện CT não và MRI, sau đó phát hiện ra— Biểu đồ điện não không chút thay đổi suốt ba năm của cậu cả Cô bỗng biến đổi!
Cậu cả Cô có ý thức?
—Đây là một tin tức rất lớn, giống như ngư lôi nổ tung giữa lòng đại dương. Nhưng bề ngoài mọi người vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Tống Lam cố gắng kìm nén mọi sự xúc động và âm thầm chi số tiền lớn để mời các bác sĩ và học giả hàng đầu trong nước đến nhà họ Cô với tốc độ nhanh nhất.
Đây là tia hy vọng đầu tiên sau ba năm!
Đợi mọi người rời đi, Cô Thành chống tay bên giường và nhìn cơ thể… chứa linh hồn của Ninh Ý.
Là thứ gì đã khiến họ hoán đổi linh hồn…
Mà liệu cô đã nghĩ gì để cơ thể của anh cử động?
Cô Thành cúi đầu.
Vài giây sau, anh nghe thấy tiếng Ninh Ý mê sảng.
“Vịt quay…”
Cô Thành: “…”
Ninh Ý ngủ say như chết, hoàn toàn không hay biết rằng mình sắp gây ra một cơn chấn động trong giới hào môn.
Cô Thành vẫn điềm nhiên, thần sắc khó dò.
Sau khi hoán đổi lại cơ thể, Ninh Ý bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cha mẹ ruột.
Từ lúc nguyên chủ gả vào nhà họ Cô để hoàn thành nhiệm vụ, dường như họ đã quên mất cô.
“Ở nhà họ Cô khỏe không? Nhớ đến tiệc chào đón của Nguyệt Nguyệt, mặc đẹp một chút, đừng làm mất mặt gia đình chúng ta.”
“Đúng rồi, gần đây cậu cả Cô thế nào?”
Ninh Ý cầm điện thoại mà lòng chán nản.
Người làm cha làm mẹ này chẳng đoái hoài gì đến nguyên chủ, gọi điện âu cũng chỉ để dò hỏi tình hình của Cô Thành.
Trong nguyên tác, Ninh Ý chỉ làm nền trong buổi tiệc chào đón ấy, không có váy dạ hội, không có lấy một món trang sức, nhưng vẫn bị ép phải tham dự. Kết quả là nhà họ Đinh mời một đám phóng viên, đã thế còn trải thảm đỏ, tổ chức long trọng như buổi dạ tiệc ngôi sao hòng để cả nước biết rằng họ đã tìm thấy con gái ruột.
Thế là có kẻ nhiều chuyện đào bới vào việc thiên kim giả - thật và biến nguyên chủ trở thành tâm điểm chú ý. Lúc đó tâm lý cô đã vặn vẹo, ngày ngày ngược đãi chồng, nhìn còn chẳng giống người thường chứ đừng nói là lộ hồng nhan. Nom chẳng khác nào bùn nhão trước nữ chính xinh đẹp với vạn ánh trời.
Tặc tặc.
Ngoài việc suýt bị zombie giẫm đạp thì kiếp này Ninh Ý chưa từng bị ai giẫm qua^_^
Vừa cúp máy, Tống Lam đến tìm cô.
Cô Thành có chuyển biến nên tinh thần Tống Lam phấn chấn hẳn, thế là cứ nằng nặc tin rằng Ninh Ý chính là phúc tinh của nhà họ Cô!
“Hai chúng ta đi dạo phố chút nhé, Tiểu Ý.” Tống Lam cười hiền: “Để Nhạc Nhạc xách đồ giúp chúng ta.”
Cô Nhạc xuất hiện ở đằng sau.
Cậu đang định đi chơi với cậu ba nhà họ Triệu, nhưng chả hiểu tại sao mấy nay tên kia cứ như tiêm máu gà, ngày ngày ở nhà lập trình, nói là muốn tạo ra một nền tảng, còn bảo đã gặp được một đại lão siêu cấp có thể đưa mình lên tầm cao mới.
Cô Nhạc tin quái gì nổi, trên đời này còn ai giỏi hơn anh trai cậu nữa à?
Cô Nhạc lễ phép chào Ninh Ý: “Để em xách đồ giúp chị dâu.”
Ninh Ý nghĩ, dù sao cô cũng đã sở hữu thẻ đen, cũng đã là phú bà nên gật đầu tắp lự.
Ba người ngồi lên chiếc Bentley siêu dài rồi thẳng tiến đến trung tâm thương mại.
Ninh Ý đi mua sắm thả ga với Tống Lam, còn tự thưởng cho mình một chiếc bánh phô mai khoai lang nướng ăn kèm trà sữa ô long đông lạnh.
Ăn xong, cô vào nhà vệ sinh, vừa bước ra đã gặp người quen.
Thế giới trong truyện sủng văn là vậy, mọi thứ đều xoay quanh nữ chính.
Đinh Tư Nguyệt xách một chiếc Hermes Kelly và đi giữa nhóm tiểu thư nhà giàu.
Cả nhóm vừa nhìn thấy Ninh Ý thì ngẩn ra—
Sao mới vài ngày không gặp mà khí chất và làn da của cô thăng hạng thế?
Như kiểu ngày nào cũng ăn no mặc đẹp, làn da sáng trong, hồng hào, những đường nét vốn bị che lấp nay bừng sáng hoàn toàn.
Nhưng Đinh Tư Nguyệt liếc nhìn bộ đồ thể thao của Ninh Ý, thấy kém xa cô ta thì tự tin hơn hẳn.
Cô ta đã mơ thấy tương lai, biết rằng buổi tiệc chào đón sẽ là cơ hội quan trọng để mình dành được sự chú ý và yêu thương. Trong khi đó, Ninh Ý chẳng là cái đinh gì so với cô ta.
Cô đến trung tâm mua sắm chắc là để làm đẹp bản thân ấy nhỉ? Tiếc là quần áo ở đây chẳng có cái nào đủ rẻ để Ninh Ý mua cả.
Mấy nàng tiểu thư bên cạnh cũng nghĩ thế.
“Mai là tiệc chào đón rồi, em đã chuẩn bị xong chưa? Có gì khó khăn cứ nói nhé.”
“Không thì sợ mai em còn không vào được cửa, lại làm mất mặt cả hai nhà.”
Ninh Ý chép miệng. Cô là người rất thong dong, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để người khác trèo lên đầu mình.
Cô cười với Đinh Tư Nguyệt: "Chắc hai ngày nay chị bận lắm nhỉ?"
Đinh Tư Nguyệt đắc chí: "Tất nhiên rồi, ba chị còn mời cả ban nhạc nước ngoài về tập dượt, phải làm chị hài lòng mới được.”
Mấy tiểu thư xung quanh xuýt xoa:
"Ngưỡng mộ quá nha, Tư Nguyệt!”
“Mai chắc chắn cậu sẽ là công chúa nhỏ được chú ý nhất!”
Ninh Ý gật đầu, rồi bất ngờ đánh gục họ: “Vậy sao chị còn có thời gian đến thăm phòng bệnh của Cô Thành thế?”
Chỉ một câu mà nổi sóng cuồn cuộn.
“Cái gì, Cô Thành?!”
“Tư Nguyệt, cậu đến thăm cậu cả Cô từ khi nào?”
“Lẽ nào anh ấy tỉnh rồi sao?! Sao cậu không nói với chúng tôi?”
Đinh Tư Nguyệt hoảng loạn—sao Ninh Ý lại biết!
Cô ta cố giữ bình tĩnh, nghĩ chắc Ninh Ý đang gài bẫy mình. Trước đó cô ta đã nhờ Cô Chí Tùng xóa hết camera trong biệt thự nhà họ Cô thì làm sao mà lộ được.
“Không, mấy cậu đừng nghe em ấy nói bậy! Tôi không có…”
Ninh Ý rút điện thoại và mở một đoạn video.
Camera ghi lại hình ảnh rõ ràng: Đinh Tư Nguyệt tươi cười rạng rỡ và lén lút rời khỏi tòa nhà. Góc phải bên dưới còn ghi rõ thời gian.
Mấy kiểu camera bảo mật này, cô hack mấy hồi.
Đinh Tư Nguyệt chết sững.
Hội tiểu thư cũng hỏi dồn dập:
“Tư Nguyệt, cậu còn định giấu chúng tôi à?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Cậu nói thật đi, cậu cả Cô tỉnh rồi đúng không?”
“Cậu đã nói gì với anh ấy? Có phải status hôm qua của cậu là về anh ấy không—em sẽ là ánh sáng của ai đó? Của cậu cả Cô hay gì?"
Đám đông xém nữa xé cô ta ra.
Ninh Ý chắp tay sau lưng và ung dung rời đi trước đám hỗn độn đằng sau.
Sau đó, cô gọi Cô Thành trong đầu: “Chồng à, em có chuyện muốn nói.”
Cô Thành nghe giọng cô, bỗng có dự cảm chẳng lành. “Chuyện gì.”
“Thì là—” Ninh Ý ngập ngừng một chút, rồi nói nhanh như chớp: “Có lẽ em lại mang đến cho anh thêm nhiều ánh sáng rồi!”
Cô Thành vô cảm: “?”
Ninh Ý quay lại chỗ Tống Lam thì thấy bà vẫy tay ra hiệu.
Cửa hàng họ đến là một thương hiệu đặt may cao cấp trong trung tâm thương mại, cũng là thương hiệu cao cấp duy nhất của người Hoa hợp tác với thương hiệu trang sức của Tống Lam. Bà luôn là khách VIP cao cấp tại đây.
"Tiểu Ý, thử bộ lễ phục này đi."
Tống Lam có mắt thẩm mỹ rất tốt, mà giờ đây đường nét khuôn mặt của Ninh Ý không còn bị khí chất tự ti u ám đè nén như trước nữa. Trông cô trong sáng và xinh đẹp tựa viên ngọc đã qua gột rửa. Chỉ cần trang trí thêm một chút là đã đủ làm trố mặt ối người.
"À, vâng." Ninh Ý ít khi ở cạnh người lớn mà cũng không biết phải nói gì nên đành ngoan ngoãn đi thử đồ.
Khi bước ra khỏi phòng thử đồ, ánh mắt Tống Lam sáng lên.
Con dâu nhà họ còn đẹp hơn các tiểu thư kia nhiều đó nhỉ?
Cả Cô Nhạc cũng ngạc nhiên: "Chị dâu đẹp thế? Giờ em mới biết đấy!"
Ninh Ý ngại ngùng: Ai da, cậu em này, khéo ăn nói thế chứ lị, mồm miệng như rót mật ấy.
Toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều khen ngợi cô hết lời.
"Tiểu thư có dáng người nổi bật quá!"
"Da cô trắng, ngũ quan lại tinh xảo, mang chiếc váy này quá khí chất!"
Ninh Ý soi gương cũng thấy mình đẹp đến ngạt thở.
Cô hí hửng chia sẻ với Cô Thành: "Ông xã, mọi người đều khen em đẹp."
"Vậy à." Cô Thành chẳng mấy quan tâm.
Thế là Ninh Ý đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Ông xã." Ninh Ý hỏi: "Sau khi chúng ta hoán đổi cơ thể, anh có bao giờ soi gương không?"
Cô Thành: "Ừ. Sao?"
Ninh Ý kinh ngạc.
Tức là lâu nay, ông xã chết tiệt này còn không biết cô trông như thế nào sao?!
Ninh Ý: "Được thôi, từ rày anh đừng soi gương nữa."
Cô Thành: "?"
"Em sợ anh yêu em mất."
Cô Thành: "..." Ha.
Không đời nào.
Đi dạo gần hết trung tâm thương mại với Tống Lam, Ninh Ý đã mệt rã rời mà bà vẫn còn đủ sức để tiếp tục.
Quả nhiên cô vẫn hợp với việc nằm dài hơn.
Khởi giá hồi cung, đổi người thay thế cô thôi!
"Ông xã ~" Ninh Ý gọi Cô Thành: “Anh dạo phố với mẹ đi, em biết ba năm nay anh cũng chẳng có cơ hội báo hiếu mấy."
"Ồ?" Cô Thành nhếch miệng cười mỉa: "Tiểu Ý đúng là hiếu thảo, hiểu chuyện."
Ninh Ý ân cần nói: "Đó là điều em nên làm mà."
Cô rút ra chiếc thẻ đen rồi kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Khi Cô Thành đổi đến bỗng thấy chiếc thẻ ấy và nghe cô nói dõng dạc:
"Quẹt thẻ của em đi."
"Muốn ăn lẩu cay hay bánh nhân nước sốt gì cũng được, em chiều tất."
"?"
Trong bụng đã đầy ắp món tráng miệng, Ninh Ý vui vẻ nằm dài ra.
Đến khi đổi về lại, Ninh Ý bỗng thấy tin nhắn báo cáo tiêu dùng trên thẻ tín dụng –
[198.021,25 tệ]
Ninh Ý: "??"
Cô Thành dám tiêu gần hai mươi vạn bằng thẻ của cô?!
Ninh Ý giận dữ bật dậy: "Anh mua gì vậy?!"
"Áo len cashmere cho mẹ và trà cho ông nội." Giọng Cô Thành khá bỡn cợt: "Tiểu Ý nói nên báo hiếu mà."
Không! Vấn đề là anh có tiền thế mà không tiêu tiền của mình để báo hiếu, đúng là đồ ki bo!!!
Ninh Ý tức đến ngất đi.
Hôm nay nhất định phải đâm chết anh!
Nhưng chưa được bao lâu, Tống Lam gọi cô về nhà chính.
"Ông nội rất thích trà đó. Tiểu Ý, con vừa nói không có trang sức nào hợp nên mẹ đã chọn một bộ rất hợp với lễ phục của con, xem có thích không."
Ninh Ý sững sờ: Ai nói? Là Cô Thành sao?
Vừa mở hộp ra, cô đã chói mắt trước viên đá mắt mèo xanh đậm quý giá hiếm có, cô thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Cảm ơn mẹ!"
Bên tai vang lên giọng nói nhàn nhạt của Cô Thành: "Còn anh thì sao?"
"Cảm ơn, ông xã."
"?"