Khi Ninh Ý mở mắt ra thì đã thấy mình đang ngồi trong một phòng bệnh xa hoa.

Trong tay cô đang cầm một cây kim, phía trên mũi kim còn dính máu.

Rõ ràng là vừa mới đâm ai đó xong.

Từ sau mạt thế, Ninh Ý đã không còn sử dụng những loại vũ khí lạnh lùng hài hước này nữa, cô thầm nghĩ: Hay thật? Sau khi xuyên sách, tôi đã trở thành Dung ma ma sao?

Sau đó, cô bị cuốn vào một quyển sách sủng văn có cốt truyện hào môn không não và nhanh chóng biết được: Người đàn ông vô cùng đẹp trai vừa bị cô đâm đang nằm trên giường bệnh kia chính là đế vương kinh doanh mạnh nhất trong cuốn sách. Cô Thành vì sự cố ngoài ý muốn mà đã trở thành người thực vật và đã nằm đấy ba năm rồi.

Vốn dĩ nữ chính là Đinh Tư Nguyệt có hôn ước từ nhỏ với Cô Thành, còn vì điều này mà được các thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ, nào ngờ lão đại đã lâu không tỉnh lại. Cũng may cô ta phát hiện hóa ra mình là thiên kim giả bị ôm nhầm, mà thiên kim Ninh Ý thật mới được tìm thấy ở nông thôn, vậy là nhiệm vụ gả cho người thực vật đã hợp tình hợp lý đẩy lên đầu cô. Không chỉ vậy, Đinh Tư Nguyệt còn được người nhà thực sự của mình, một hào môn giàu có hơn, chiều chuộng như một viên minh châu!

Mà Ninh Ý còn chưa sống qua một ngày tốt lành nào, vừa mới trở về hào môn đã phải thủ tiết, ngược lại với cuộc sống được cưng chìu của Đinh Tư Nguyệt, tâm lý của cô khó tránh khỏi vặn vẹo nên bắt đầu ngược đãi ông chồng tàn phế của mình để trút giận.

Nhưng nào ngờ ý thức của lão đại vẫn luôn tỉnh táo và bị giam giữ trong thân thể, cho dù đã mất cả năm giác quan nhưng vẫn giữ lại cảm giác đau đớn! Bị ngược đãi khiến anh ngày càng hắc hóa hơn. Sau này khi anh quật khởi thì lại càn quét toàn bộ giới kinh doanh, mà Ninh Ý ác độc biến thái này đương nhiên sẽ trở thành người đầu tiên bị hành hạ.

Xem xong cốt truyện rác rưởi, Ninh Ý nhất thời không rõ giữa mình và lão đại này, ai mới là người xui xẻo hơn.

Cảm giác nếu hai người bọn họ có thể đổi chỗ cho nhau thì chắc hẳn sẽ rất cộng hưởng.

Cả hai người họ đều bị đối xử bất công.

Tuy nhiên, bất công thì bất công thật đấy, Ninh Ý đã sống trong mạt thế ba năm, đạo đức và sự đồng cảm cơ bản đã biến mất cùng với chất lượng cuộc sống, hiện tại cô chỉ suy nghĩ những biện pháp đối phó có lợi cho bản thân.

Hôm nay là ngày được phép thăm hỏi đầu tiên từ khi nguyên chủ gả vào nhà họ Cô. Bên ngoài phòng bệnh, hầu như tất cả những người giàu có và nổi tiếng ở thành phố A đều tụ tập. Hầu hết những người này đều xem thường nguyên chủ, nếu Cô Thành không tỉnh lại thì bọn họ sẽ mỉa mai cô thủ tiết. Nếu Cô Thành tỉnh lại thì bọn họ sẽ cười cợt cô không xứng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Ninh Ý cầm kim, lại nhìn lão đại và nghiêm túc suy nghĩ…

Đâm cũng đã đâm rồi, không bằng dứt khoát đâm chết anh luôn? Tránh cho sau này mình bị hành hạ ngược lại.

Nhưng sau khi cô suy nghĩ lại, hiện tại là xã hội pháp luật, không thịnh hành chuyện tùy tiện đánh đánh giết giết.

Ninh Ý đau khổ ngáp một cái. Thật vất vả mới rời khỏi mạt thế nhưng lại xuyên thành một nhân vật B, đến khi nào mới có thể thực hiện được ước mơ giản dị là ăn ngon ngủ yên đây?  

Cho nên cô dứt khoát thả tay cầm cây kim xuống, nhắm mắt lại nói: “Không bằng để tôi thay anh nằm ở đó một lúc đi chồng.”

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ vu vơ trong đầu cô thôi.

Nhưng trong không khí lại đột nhiên sinh ra dao động khí lưu rất nhỏ, giống như một cơn gió thổi qua bên tai cô, như thể có điều gì đó đã thay đổi.

Giác quan của Ninh Ý rất nhạy bén, cô lập tức mở mắt ra.

Nhưng lại phát hiện… trước mắt tối đen như mực?

Không chỉ vậy, những tiếng ồn ào do thính giác quá tốt đều biến mất, cả thế giới chỉ còn lại xúc cảm mềm mại bên dưới thân thể.

? Sao lại giống như...

Như để xác minh suy đoán trong lòng Ninh Ý, “Ninh Ý” đang ngồi ở mép giường chậm rãi đứng lên.

Lúc “cô” mở mắt ra, một luồng sáng đen dâng lên trong mắt, giống như dã thú bị nhốt trong lồng sắt quá lâu, cẩn thận mà u ám nhìn trộm thứ ánh sáng đã lâu không được nhìn thấy.

Chờ sau khi quen với cảm giác đứng thẳng và nhìn ngắm bình thường, ánh mắt đầu tiên của Cô Thành đã thấy bản thân đang nằm trên giường.

Anh trầm mặc. Hồn lìa khỏi xác sao?

Nhưng khi anh thong thả giơ tay lên, thứ lọt vào tầm mắt lại là cổ tay trắng nõn của một người phụ nữ, năm ngón tay vô cùng mảnh khảnh… và đang cầm một cây kim.

Cô Thành nheo mắt lại, hóa ra linh hồn anh đã thật sự đổi sang thân thể của người này.

Trong lòng Ninh Ý thoáng bừng tỉnh.

Một cảm giác liên kết không thể giải thích được khiến cô biết rõ ràng rằng mình đã thật sự hoán đổi thân thể với lão đại.

Sớm biết vậy thì cô đã ném cây kim đi trước. À không… nếu sớm biết vậy thì phải đâm chết anh rồi!

Cô Thành cầm cây kim lên cẩn thận xem xét.

Vừa rồi anh cảm nhận được cơn đau từ trên cánh tay: “…Là do cái này sao?”

Ninh Ý nghe được giọng nói lạnh lùng trầm thấp kia mới ý thức được sau khi hoán đổi thì hai người bọn họ lại có thể trực tiếp đối thoại trong đầu. Vì vậy, cô bắt đầu dọn dẹp mấy từ ngữ không lịch sự còn sót lại, giải thích: “Tôi không đâm anh, chỉ là hiểu lầm thôi…”

Nhưng cô còn chưa nói xong thì đã cảm thấy đầu kim lạnh như băng chạm vào cánh tay, chậm rãi lướt đi, điều này khiến cô nổi da gà.

“…Sợ à?”

Cô Thành rũ mắt, vô cảm nhìn thân thể của mình, trong lòng dâng lên ác ý: “Cảm giác này thế nào?”

Không thể nhìn thấy, không thể cử động, không thấy ánh mặt trời, mặc cho người khác xâu xé.

Số phận đối xử khắc nghiệt với anh, mà ngay cả loại tiểu nhân này cũng dám giẫm lên đầu anh.

Hiện tại nếu anh đã tỉnh thì cũng đừng trách…

“?”

Vẻ hung ác trong ánh mắt Cô Thành còn chưa kịp tản ra thì đột nhiên anh đã trở về thân thể của chính mình.

Mà Ninh Ý lại đang đứng ở đầu giường và chớp chớp đôi mắt.

…Thật ngại quá, vừa rồi cô chỉ mới tùy tiện suy nghĩ thôi mà kết quả đã đổi trở lại.

Vì vậy, việc hoán đổi cho nhau hóa ra là ngẫu nhiên!

Chỉ cần cô nghĩ về nó là được???

Ở phía bên kia, đương nhiên Cô Thành cũng ý thức được chuyện hoán đổi thân thể là do đối phương khống chế, trong lòng đột nhiên trở nên nặng nề… Điều đó có nghĩa là anh hoàn toàn bị động và bị khống chế.

Người phụ nữ độc ác này, cô sẽ làm gì đây?

Ninh Ý nhìn lão đại trên giường, ánh mắt dần trở nên kích động.

Không thể tưởng tượng được loại xuyên sách rác rưởi này cũng có những công dụng tuyệt vời.

Ở mạt thế, cô bị bao vây bởi đủ loại tạp âm biến dị, luôn gặp nguy hiểm, thần kinh căng thẳng đến mức đã ba năm không được ngủ một giấc ngon lành. Nhưng hiện tại cô đã có một chỗ ngủ êm ái và sạch sẽ, hơn nữa còn có thể không nhìn hay nghe thấy gì… 

Chẳng phải thân thể của lão đại kia đang nằm trên giường cỡ lớn, phòng cách âm đạt chuẩn khách sạn năm sao à? Thậm chí còn có thể thoải mái check in bất cứ lúc nào.

Ninh Ý:…Cũng may chưa đâm chết anh! TvT

Vì vậy, Ninh Ý nhanh chóng đi tiêu hủy “vũ khí lạnh” trong tay rồi nhét một quả quýt ngọt vào miệng, sau đó vỗ vỗ bả vai lão đại, chủ động hoán đổi thân thể với anh lần nữa.

Làm xong tất cả những điều này, Ninh Ý đã đạt được điều mình mong muốn, yên tĩnh nằm trên giường.

Khi Cô Thành mở mắt ra lần nữa, anh đã đứng ở bên cạnh giường.

Cúi đầu nhìn thì chỉ thấy cây kim trong tay đã được thu dọn sạch sẽ.

Thậm chí còn được tạo thành hình trái tim.

Ninh Ý chậm rãi nhắm mắt: “Chồng yêu, đó là tấm lòng của tôi đấy.”

Cô Thành: “…”

Anh siết chặt lòng bàn tay, đôi mắt tối sầm lại. 

Người phụ nữ này hẳn là cô vợ mà người trong nhà đã sắp xếp cho anh, một người độc ác ngược đãi chồng, bây giờ lại đột nhiên giả vờ tỏ ra thâm tình, mục đích chắc chắn là để kiếm thêm lợi ích. 

Cô Thành rũ mắt, bình tĩnh biến giường bệnh thành bàn đàm phán: “Tôi nghĩ cô đã biết rõ thân phận của tôi, nếu chúng ta hợp tác, tôi có thể cho cô mọi thứ cô muốn.”

Ở phía đối diện lại hoàn toàn yên tĩnh và không có âm thanh.

Đáy lòng Cô Thành càng nặng nề hơn, ánh mắt thay đổi.

Xem ra người phụ nữ này không phải là một kẻ ngốc chỉ biết dùng kim đâm người khác, ngược lại cũng có mấy phần tâm cơ, hơn nữa còn vô cùng điềm tĩnh.

Cô Thành khống chế giọng điệu, lấy lui làm tiến: “Đương nhiên, quyền chủ động nằm ở cô, nếu cô…”

Giọng điệu của anh chậm chạp, nói đến gần như miệng lưỡi khô khốc, nhưng đối phương vẫn im lặng không nói lời nào, giống như một cao thủ cờ vây hiểu rõ ván cờ.

Trên khuôn mặt âm trầm lạnh lùng của Cô Thành cuối cùng cũng hiện lên một chút sợ hãi.

“Rốt cuộc cô muốn gì?”

Sau một lúc lâu, cuối cùng ở đối diện cũng có phản hồi. 

Ninh Ý: “zzZZZ”

Cô Thành: “?”

Cô Thành: “…”

Cô Thành ẩn nhẫn ba năm trời, suýt chút nữa bùng nổ.

Con mẹ nó, cô đang ngáy khò khò.

Lúc này, bên ngoài phòng bệnh.

Bởi vì cánh cửa không chịu mở ra nên đám thiên kim dần có chút đứng ngồi không yên.

Lâu vậy mà Ninh Ý vẫn chưa ra ngoài, chẳng lẽ anh Cô đã thật sự tỉnh lại sao?

Suy cho cùng thì hiện tại, đế chế kinh doanh do Cô Thành một tay sáng lập vẫn đang vận hành theo quy luật của anh, ở thành phố A, giá trị thị trường của tập đoàn Cô thị vẫn không ai có thể sánh bằng. Nghĩ đến gương mặt vô cùng đẹp trai của Cô Thành… thật ra chỉ cần anh có thể mở mắt ra thì người muốn gả cho anh vẫn đông đến không đếm xuể.

Mọi người đều có chút không cam lòng, nhưng không ai dám đặt cược vào hai chữ “nếu như” kia.

Giữa đám đông, chỉ có Đinh Tư Nguyệt mỉm cười dửng dưng. Đó là thái độ của một người được yêu thương và nắm chắc thắng lợi. 

Những người khác không biết tại sao Ninh Ý lại ở trong phòng bệnh của Cô Thành lâu vậy mà vẫn chưa ra, nhưng Đinh Tư Nguyệt lại biết… Bởi vì, cô ta thông qua một giấc mơ mà biết được những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai! Hiện tại cô em gái có tâm lý vặn vẹo kia nhất định đã bắt đầu ngược đãi Cô Thành.

Đinh Tư Nguyệt khẽ mỉm cười… Chỉ tiếc là cho dù có bị đánh chết thì Ninh Ý cũng sẽ không biết thật ra Cô Thành đều cảm nhận được tất cả, hơn nữa không bao lâu nữa sẽ sớm tỉnh lại!

Cho nên cô ta chỉ cần đợi sau khi Ninh Ý ngược đãi Cô Thành hả hê thì mình tìm cơ hội chữa lành cho anh, đợi đến lúc Cô Thành mạnh mẽ quật khởi… cô ta sẽ trở thành ánh sáng đã giúp Cô Thành vượt qua bóng tối!

Đang suy nghĩ đến đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra….

Cô Thành bình tĩnh bước ra ngoài, khuôn mặt u ám lạnh lùng.

Hiện tại anh đang ở trong thân thể của Ninh Ý, nhưng vẫn khiến đám người chờ ở bên ngoài phải im lặng.

Người đẹp lạnh lùng quá…

Thiên kim hàng thật giá thật như Ninh Ý, mặc dù từ nhỏ không sống trong nhung lụa nhưng lớn lên thật sự rất xinh đẹp… Đường nét khuôn mặt rất tinh xảo, đôi mắt to tròn khép hờ, đuôi mắt uốn lượn xuất sắc, môi trên mỏng, môi dưới dày vừa phải. Dáng người cao gầy lại rất có khí chất, lúc này quanh thân cô tràn ngập một cảm giác lạnh lùng, điều này càng làm tăng thêm phần bí ẩn. 

“Con mẹ nó, hóa ra cô ta lại xinh đẹp đến vậy?” Có người nhỏ giọng nói.

Một thiên kim bên cạnh lại bĩu môi khinh thường, xinh đẹp thì có ích lợi gì chứ?

Nhìn vẻ mặt này thì cũng biết Cô Thành nhất định vẫn chưa tỉnh lại, nếu không tại sao vẻ mặt của “Ninh Ý” lại như đưa đám thế kia?

Trong lúc nhất thời, nhóm thiên kiêu đều vừa cảm thấy thất vọng lại vừa thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tập trung đánh giá “Ninh Ý”.

Cô Thành đã rất lâu không tiếp xúc với người khác nên cảm thấy vô cùng khó chịu, anh lạnh lùng mở miệng: “Tránh ra.”

Khí tức lạnh lùng và ngột ngạt đến từ một người bề trên thật sự khiến đám người tiến đến phía trước hơi nghẹt thở. 

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại bật cười, Ninh Ý còn có thể đóng kịch vậy à?

Cô Thành còn chưa tỉnh lại, một phụ nữ bị hào môn vứt bỏ như cô mà cũng dám kiêu ngạo sao?

Có người lên tiếng chế giễu: “Ồ, xem dáng vẻ cô ta kìa, ai không biết còn tưởng là anh Cô đang ở đây đấy chứ?”

Người bên cạnh cũng lập tức phụ họa: “Người ta tới từ nông thôn, có thể gả vào nhà họ Cô đã là một bước nhảy vọt về giai cấp rồi. Chẳng lẽ không được lên mặt sao?”

Cô Thành lạnh lùng nhìn những gương mặt này, trước kia khi đứng trước mặt anh đều luôn giả vờ tươi cười.

Đúng là chưa từng thấy qua bộ mặt này của bọn họ.

Lúc này, Đinh Tư Nguyệt xuất hiện đúng lúc, mang theo sự đồng cảm và thấu hiểu với Ninh Ý, cô ta dịu dàng nói: “Mọi người đừng nói vậy, trong lòng Tiểu Ý nhất định rất khó chịu…” Bằng không tại sao lại muốn ngược đãi Cô Thành?

Mọi người đều biết Đinh Tư Nguyệt vừa được nhà họ Đinh đón về, danh tiếng đang được cưng chìu tăng lên vù vù, còn có con trai lớn của nhà họ Cố làm sứ giả hộ hoa, vì vậy ai cũng nể mặt cô ta.

“Nguyệt Nguyệt thật sự là người đẹp với tấm lòng nhân hậu ~”

“Không hổ là thiên kim danh môn chân chính!”

Đinh Tư Nguyệt nở nụ cười khiêm tốn, nhưng ánh mắt không giấu được vẻ kiêu ngạo và tự đắc.

Cô ta liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh, mặc dù rất muốn lập tức đi chữa lành cho anh Cô, nhưng hiện tại tai mắt rất nhiều, không thể nóng vội được.

Vì vậy, cô ta kéo “Ninh Ý” lại, thân thiết nói: “Đi thôi, chị sẽ đưa em đi tham quan nhà họ Cô.”

Cô Thành: “?”

Cố Tắc Ngụ cũng bước đến: “Nguyệt Nguyệt, anh đi với em.”

Đương nhiên Đinh Tư Nguyệt không từ chối, tư thế bảo vệ của Cố Tắc Ngụ chắc chắn cũng sẽ kích thích tâm lý Ninh Ý. Mà tâm lý của cô càng vặn vẹo thì lại càng có thể làm nổi bật lòng tốt của mình! 

“Chúng ta đi thôi ~” Cô ta mỉm cười nói.

Cô Thành cũng không từ chối.

Đúng lúc anh cũng muốn nhân cơ hội này quan sát tình hình hiện tại của nhà họ Cô, nhanh chóng lấp đầy thiếu sót ba năm qua. Tính toán thời gian, những dự án mà anh thúc đẩy trước khi xảy ra chuyện chắc hẳn bây giờ đang hoàn vốn rồi. 

Đi trong trang viên khí phái của nhà họ Cô, Đinh Tư Nguyệt tươi cười hoài niệm: “Ôi, nơi này… khi còn nhỏ chị thường xuyên tới đây chơi. Lúc ấy dì Tống Lam rất thích chị, đáng tiếc bây giờ chị lại không phải là con dâu...”

Nói xong, Đinh Tư Quyết giống như mới nhớ tới lời này sẽ làm tổn thương “Ninh Ý” nên vội vàng nói: “Ồ, xin lỗi em gái, chị không có ý đó.”

Cô Thành lại liếc nhìn cô ta.

Trà xanh cấp thấp.

Cố Tắc Ngụ ở bên cạnh không kiên nhẫn nói: “Nguyệt Nguyệt, tại sao em phải xin lỗi? Chẳng phải em đã nhường vị trí này cho cô ta sao, cô ta còn không hài lòng gì nữa?”

Cái kiểu bảo vệ bá đạo này, nếu là mấy bé gái còn đi học thì nhất định không thể cưỡng lại được.

Hai má Đinh Tư Nguyệt ửng hồng, âm thầm quan sát “Ninh Ý”, lại hài lòng khi nhìn thấy vẻ suy tư trên mặt đối phương.

Cô Thành quả thực đang cố nhớ người tên Cố Tắc Ngụ này.

Anh quay đầu nhìn đối phương rồi bình tĩnh nói: “Có phải năm ngoái anh quên lời trong buổi họp đại hội cổ đông của nhà họ Cố nên đã bật khóc, sau đó lại lên làm giám đốc điều hành không?”

Sắc mặt Cố Tắc Ngụ đột nhiên thay đổi, việc này ngoại trừ các trưởng bối có mặt lúc đó thì không ai biết, nhưng sao một người vừa mới bước vào hào môn như Ninh Ý lại biết rõ chuyện này!?

Anh ta theo bản năng nhìn về phía Đinh Tư Nguyệt: “Em nói với cô ta à?!”

Đinh Tư Nguyệt mở to hai mắt, vội vàng phủ nhận: “Sao có thể chứ!”

Cô ta thật sự không ngờ mình đã đánh giá thấp Ninh Ý! Người này vậy mà đã bắt đầu ly gián mối quan hệ giữa cô ta và Cố Tắc Ngụ?!

Quả nhiên, người có tâm lý vặn vẹo là vậy, bản thân không được hạnh phúc thì cũng không thể chịu được khi người khác cũng hạnh phúc!

Đinh Tư Nguyệt không thèm để ý đến Cô Thành, nhanh chóng chứng minh bản thân trong sạch với Cố Tắc Ngụ.

Mà Cô Thành căn bản cũng không thèm quan tâm đến bọn họ.

Càng không thèm để ý đến chuyện có thể gây thù chuốc oán cho Ninh Ý hay không.

…Hoàn cảnh của người phụ nữ kia thì có liên quan gì đến anh?

Anh đang định đến nhà chính xem thử, nhưng bên tai lại truyền đến một tiếng ngáp dài.

Ninh Ý đã tỉnh lại.

Giấc ngủ này cũng không dài, nhưng là giấc ngủ sâu mà đã lâu cô không có được!

Ninh Ý nằm trên giường, có cảm giác cả người mềm nhũn mệt mỏi, hạnh phúc đến mức không muốn ngồi dậy.

Lúc này, cô lại rất tự nhiên trò chuyện trực tiếp trong đầu với Cô Thành: “Anh đang ở đâu?”

Cô Thành nhìn xung quanh rồi lạnh lùng đáp: “Nhà bếp.”

Ninh Ý ngạc nhiên nói: “Sao anh biết tôi đói thế, chúng ta hoán đổi lại đi?”

Cô Thành cười lạnh, người phụ nữ này chỉ nghĩ đến ăn và ngủ thôi.

Thứ nhất, anh chỉ tình cờ đi đến đây.

Thứ hai, nếu Ninh Ý muốn hoán đổi thì anh cũng không có khả năng khống chế.

Tuy nhiên, sau vài giây, cả hai vẫn không hoán đổi lại.

Giọng nói bối rối của Ninh Ý vang lên: “Ơ? Sao lại không đổi được?”

….Không đổi được?

Bước chân của Cô Thành hơi khựng lại.

Xem ra, mặc dù quyền chủ động thuộc về cô, nhưng vẫn có một số hạn chế về thời gian... hoặc số lần hoán đổi.

Vậy thì… anh cũng không hoàn toàn bị động trước mặt cô.

Khóe môi Cô Thành chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười, ác ý trong đáy mắt tràn ngập như thủy triều.

Đinh Tư Nguyệt vất vả lắm mới trấn an được Cố Tắc Ngụ, vốn dĩ còn cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng còn mang theo sự tà ác của “Ninh Ý” thì tâm trạng đột nhiên lại khá hơn.

Không sai, chính là ánh mắt này, “Ninh Ý” nhất định có tâm lý vặn vẹo đến mức biến thái rồi!

Cô Thành nhếch môi rời khỏi nhà bếp.

Ninh Ý ở bên kia thử mấy lần nhưng tạm thời vẫn không thể hoán đổi, cho nên cô cũng không cố chấp nữa.

“Chồng ơi… vậy anh có thể mang về cho em mấy cái bánh ngọt được không? Chồng ơi ~” Ninh Ý không chút xấu hổ gọi: “Đã mấy năm rồi em chưa được ăn, muốn ăn vị chocolate.”

“… Ha ha.” Cô Thành suýt nữa bật cười thành tiếng.

“Ninh Ý.” Anh lạnh lùng gọi tên cô: “Tôi khuyên cô nên tự trọng.”

Ninh Ý nằm trên giường, trong lòng thở dài.

Cũng biết là anh sẽ trở mặt mà!

Cũng may cô đã sớm có chuẩn bị.

Giọng điệu của cô có vẻ quan tâm: “Nếu anh không mang cho tôi thì tôi chỉ đành dùng mặt anh để chảy nước miếng thèm thuồng vậy.” 

Cô Thành: “?”

Ninh Ý nằm trên giường, thản nhiên nói: “Tôi đã thử rồi, khóe miệng của anh có thể cử động khoảng 1mm. Hơn nữa bây giờ hình như có người đang nắm tay anh, chắc là mẹ anh.”

Cô Thành: “…”

Ninh Ý: “Thế nào?”

Dừng một chút, bắt đầu si ngốc: “A aaaa”

Cô Thành: “Đủ rồi!”

Gân xanh trên trán anh nổi lên, cả người tỏa ra hắc khí.

Nửa ngày sau.

“Vị chocolate đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play