Ninh Ý nằm thẳng trên giường, suýt chút nữa đã bật cười.

Cô cũng không biết nữ chủ còn có lời thoại này nữa? Tự nghĩ ra à?

Thật ra trong cốt truyện gốc, Cô Thành đã gặp tai nạn và nằm trên giường trong trạng thái thực vật trong ba năm. Đây vốn là một bối cảnh do tác giả đặt ra, nếu không thì trên lý thuyết, chức năng đại não của người thực vật hẳn là đã hoàn toàn ngừng hoạt động, chỉ có thể duy trì hô hấp và nhịp tim. Nhưng lão đại không chỉ tỉnh táo và bình thường mà chức năng của các cơ quan trong cơ thể cũng không bị suy giảm, giống như anh chỉ đang bị đóng băng thôi.

Về phần bác sỹ không thể tìm ra được nguyên nhân hoàn toàn là do thế giới thiết lập, mục đích chính để lão đại bị tra tấn và hắc hóa, sau đó sẽ quật khởi.

Suy nghĩ của nữ chính cũng rất dễ đoán, nữ chính của sủng văn không cần phải giải thích tại sao mình lại làm thế, có lẽ cô ta có thể biết được sau đó Cô Thành có thể tỉnh lại nên mới làm vậy.

Ninh Ý cảm thấy rất thú vị, sau này nói không chừng Đinh Tư Nguyệt sẽ thường xuyên lui tới, đây quả thực là một niềm vui đối với cô.

Khi Đinh Tư Nguyệt rời khỏi phòng bệnh, trên mặt cũng mang theo nụ cười.

Mặc dù Cô Thành nằm trên giường không thể phản ứng lại, nhưng cô ta tin rằng sự xuất hiện của cô ta giống như một tia nắng ấm áp chiếu vào lòng anh!

Đi tới đi lui, Đinh Tư Nguyệt lại gặp được “Ninh Ý”.

Trong tay Cô Thành xách một túi đồ, liếc nhìn cô ta như thể bị thiểu năng trí tuệ.

Đinh Tư Nguyệt nhận ra vẻ mặt cảnh giác và nghi ngờ của anh, cô ta vội vàng cười nói: “Em gái, chị vừa đến đưa đồ cho dì Tống Lam, sao lại tình cờ gặp được em?”

Cô Thành cũng không có ấn tượng sâu sắc với Đinh Tư Nguyệt, chuyện mười mấy năm trước người lớn trong nhà hứa hôn cũng không có ý nghĩa gì đối với anh.

Nhưng hiện tại anh lại không biết rốt cuộc người phụ nữ này đang muốn làm gì?

Nhìn thấy “Ninh Ý” không nói lời nào, Đinh Tư Nguyệt mỉm cười, sau đó vẻ mặt càng trở nên chân thành và thân thiện hơn: “Em sẽ đến dự tiệc chúc mừng của chị đúng không? Mấy ngày nay anh trai chị đã chuẩn bị rất vất vả, địa điểm tổ chức đã đặt khách sạn tốt nhất, còn mời rất nhiều ban nhạc nước ngoài, em nhất định phải đến nhé!”

Đinh Tư Nguyệt biết việc mình được ưu ái ở nhà mới chắc chắn sẽ khiến Ninh Ý tức giận, nói không chừng khi trở lại phòng bệnh sẽ càng ngược đãi anh Cô hơn.

Làm vậy, anh Cô vừa cảm nhận được sự ấm áp của cô ta và cũng sẽ càng cảm nhận được lòng tốt của cô ta!

Đinh Tư Nguyệt mỉm cười.

Cô Thành cũng nhớ đến…

Nhà họ Đinh. 

Ba năm trước, một người đàn ông tên Đinh Vũ Sâm đã đến gặp anh sau khi khoản đầu tư của anh ta thất bại, thậm chí suýt chút nữa còn quỳ xuống.

Xét theo số tuổi có lẽ là anh trai của cô ta?

Quả nhiên là một đám ngu ngốc.

Suốt buổi sáng, Ninh Ý nằm ngủ bù cho đêm hôm qua, cảm thấy tinh thần của mình đang tràn đầy sức sống.

Cô hài lòng ngáp dài.

“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.

“Chồng à, anh tới rồi.” Ninh Ý ngoan ngoãn nói.

Nói xong, cô cũng cảm nhận được trên tay mình lạnh buốt.

Phản ứng đầu tiên của Ninh Ý là lão đại muốn ngược đãi cô sao? Một giây sau đã phản ứng lại, nhưng anh cũng không cần thiết phải làm tổn thương thân thể chính mình chứ?

Trên tay không có cảm giác đau hay khó chịu gì, chỉ cảm thấy hơi lạnh buốt.

Xúc cảm theo lòng bàn tay cô truyền đến mu bàn tay, sau đó đến từng khe hở của ngón tay.

Cẩn thận và kiên nhẫn.

Ninh Ý hỏi: “Chồng ơi, anh đang làm gì vậy?”

Cô Thành cầm khăn ướt khử trùng, vẻ mặt chán nản lau tay: “Khử trùng.”

Ninh Ý sửng sốt, sau đó bật cười.

Anh cứ vậy mà hủy diệt ánh sáng của mình!

Cô Thành lau hai lần, sau đó vứt khăn ướt vào thùng rác, đột nhiên thấp giọng hỏi: “A Ý à?”

Ninh Ý: Gọi dễ nghe đến thế chắc chắn không phải chuyện tốt rồi.

Quả nhiên, lập tức đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cô Thành mang theo một ít suy nghĩ tà ác: “Hôm nay không phải cô sẽ lau người cho tôi sao? Cô yêu tôi như vậy, không mong chờ à?”

Ninh Ý: ?

Đừng quá tự tin, ai mà thèm muốn cơ thể của anh chứ?

Ninh Ý lễ phép trở về thân thể của mình, đúng lúc ngay tư thế đứng ở cạnh giường nhìn xuống…

Cô nhìn chằm chằm Cô Thành ba giây.

Nghĩ thầm: Được rồi. Đúng là thật sự đẹp trai.

Cô Thành ở trong sách không chỉ nghiền nát ở lĩnh vực kinh doanh, anh còn đánh bại tất cả mọi người ở các tiêu chí khác… Tài sản ròng hàng chục tỷ, là người lãnh đạo của tập đoàn, có khuôn mặt gợi cảm lọt vào top 100 thế giới, nằm xuống chính là người đẹp ốm yếu, đứng lên lại là trai đẹp cao 1m88.

Ngay cả “cái đó” cũng là thứ mạnh nhất và lớn nhất trong truyện!

Ninh Ý sờ sờ cằm, đáng tiếc cô lại biết anh là ông chủ hắc ám, tương lai còn trở thành con chốt thí bị anh ngược đãi lại nữa.

Đinh Tư Nguyệt chỉ viết chữ trong lòng bàn tay mà anh cũng phải khử trùng hai lần, nếu thật sự muốn lau người cho anh, ai biết được liệu anh có ôm hận trong lòng không?

Ninh Ý đang nghĩ cách lừa anh thì đúng lúc quản gia nhẹ nhàng gõ cửa.

“Cô chủ, bà chủ mời cô đến nhà chính dùng cơm trưa.”

Ninh Ý: Đến đây!

“Quản gia kêu tôi đi ăn cơm rồi, chồng ạ!” Ninh Ý giả vờ khó xử, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh: “Anh cũng biết tôi không thể vắng mặt mà.”

Giọng nói của Cô Thành lạnh lùng: “Ha ha.”

Ninh Ý không hề cảm thấy tội lỗi, nhanh chóng bỏ chạy.

Nguyên chủ cũng vừa mới gả vào nhà họ Cô cách đây không lâu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tất cả người của nhà họ Cô có mặt tại bàn ăn.

Ninh Ý theo quản gia đi thẳng vào nhà chính. So với tòa nhà đơn sơ lạnh lẽo của Cô Thành kia, phong cách kiến trúc của nhà chính lộng lẫy hơn rất nhiều, mang theo nét độc đáo của kiến trúc châu Âu cổ điển, bên cạnh tay vịn cầu thang hình xoắn ốc treo những bức tranh vô giá.

Ninh Ý đi vào phòng ăn, Tống Lam vừa nhìn thấy cô đã lập tức vẫy tay: “Tiểu Ý, con lại đây ngồi.”

Trên ghế chính là ông Cô, tay nâng tách trà nhưng ánh mắt vẫn rất minh mẫn, vừa nhìn đã biết là một người lớn tuổi vô cùng quyền uy. Cha của Cô Thành đã rời đi, ghế tiếp theo là của Tống Lam, chú của Cô Thành, Cô Chí Tùng và những người khác, ở xa hơn là những người trẻ tuổi.

Ninh Ý ngồi xuống đối diện với một bé trai.

Đối phương cũng đang nhìn Ninh Ý, tựa như đang quan sát cô.

“Chồng ơi, có một cậu bé trông rất giống anh.” Ninh Ý nói thầm trong đầu với Cô Thành: “Là cậu bé nhuộm đầu màu xanh.”

“...” Cô Thành nói: “Có lẽ là Cô Nhạc, em trai của tôi.”

Ninh Ý không biết tại sao đối phương lại căng thẳng, nhưng sau khi bữa cơm trưa bắt đầu một lúc, cô cũng hiểu ra vấn đề.

Câu nói nào của Cô Nhạc cũng nhắc đến anh trai của mình, hoàn toàn là một đứa em cuồng anh trai cùng niềm tin vững chắc của nhà họ Cô: “Cô Thành nhất định sẽ tỉnh dậy”.

Cũng có người không có niềm tin, chẳng hạn như Cô Chí Tùng, người có vẻ như muốn trở thành lãnh đạo tương lai của nhà họ Cô trên bàn ăn, thẳng thắn nói về hạng mục mới nhất của mình, còn nhắc đôi lời về nhà họ Đinh, hình như còn tỏ ra hơi tán thưởng Đinh Vũ Sâm và Đinh Tư Nguyệt.

Ninh Ý vừa lắng nghe nội bộ nhà họ Cô đang sôi trào sóng ngầm vừa chú ý đến món bò bít tết đang được người giúp việc bưng lên.

Vừa cầm lấy dao nĩa, bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Cô Thành: “A Ý không quan tâm tới tôi.”

Ninh Ý cầm dao nĩa, trong lòng tự nhủ, vậy tôi sẽ cho anh chút cảm giác tham dự. ^3^

Cô nắm chặt chiếc kẹp và nói: “Chồng ơi, anh đến giúp em cắt bò bít tết đi ~!”

Nếu người phụ nữ biết làm nũng thì người chồng sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Khóe môi Cô Thành khẽ nhếch lên, nhưng cũng không nhắc nhở cô điều gì.

Hiện tại đã hoán đổi ngày càng thành thạo, thân thể “Ninh Ý” chỉ hơi khựng lại một chút, Cô Thành đã hoán đổi xong.

Cô Chí Tùng còn đang nói về hoài bão lớn lao của mình: “Tình hình hiện tại của Cô Thành thì ai cũng biết rõ, Cô thị của chúng ta đã trì trệ ba năm, chúng ta không thể tiếp tục hoạt động theo những nguyên tắc mà nó đã đặt ra khi còn ở đây!”

Cô Thành thản nhiên nghe vài câu, sau đó cắt bò bít tết cho Ninh Ý.

Cô Chí Tùng thấy “Ninh Ý” đang liếc nhìn mình, cười nhạo nói: “Nghe hiểu được không?”

Cô Thành mỉm cười, bình tĩnh cắt thịt bò được nuôi bằng ngũ cốc chất lượng cao. 

Tay anh cầm dao chậm mà chắc, miếng bít tết vừa chín mềm và mọng nước, máu màu đỏ nhạt chảy ra dưới rau thì là, một cảm giác ớn lạnh quen thuộc không thể giải thích được lan truyền khắp cơ thể.

Không biết thế nào, Cô Chí Tùng lập tức rùng mình.

Cô Thành cắt bò bít tết, Ninh Ý ở bên kia đã không thể đợi được nữa: “Chồng ơi, cắt xong chưa? Em biết anh không thích ăn thịt mỡ nên em đến giúp anh ăn…”

Còn chưa kịp nói xong, Ninh Ý đột nhiên phát hiện thân thể mình không thể hoán đổi được nữa.

Cô Thành lại cong môi khẽ cười: “Đây là lần thứ tư.”

Từ sau mười hai giờ đêm bọn họ đã hoán đổi ba lần, sẽ có một khoảng thời gian phục hồi giữa lần thứ tư.

Ninh Ý sửng sốt.

Hả?

Cái tên đáng ghét này!

Ninh Ý cất cao giọng nói: “Chồng ơi, để dành bò bít tết lại cho em!”

Giọng nói của Cô Thành trở nên dịu dàng: “Nếu để nguội sẽ ăn không ngon.”

Ninh Ý nóng vội: “A a a a…”

Cô Thành mang theo ác ý, trong đáy mắt tràn đầy ý cười.

Đây là lần đầu tiên trong ba năm nay, anh thật sự cười.

Ở bên kia, Cô Chí Tùng nhìn thấy ý cười trong mắt anh thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nghiêng người lấy đĩa thức ăn ở phía đối diện.

Cô Thành ngẩng đầu cười nhạt, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, chú cũng vội vàng ăn sao?”

Cô Chí Tùng: ??? Thì sao nào.

Chờ tới khi Ninh Ý quay lại thì bữa trưa đã kết thúc. ( truyện trên app t.y.t )

Mặc dù hai món cuối cùng là thịt ba chỉ tiêu trắng và thịt heo đen Tây Ban Nha sốt mật ong, còn có món bánh mật ong tráng miệng đều rất ngon, nhưng Ninh Ý vẫn vừa ăn vừa cảm thấy vô cùng buồn bã.

Sau khi khoe khoang xong, chàng trai tóc xanh ở phía đối diện đột nhiên đặt chiếc bánh mật ong trên đĩa của mình vào đĩa của cô.

“Chị dâu, em cảm thấy trên người chị có khí chất giống anh trai em.” Cô Nhạc cười ngượng ngùng đứng lên, thiện cảm cậu dành cho cô cũng đã tăng lên: “Em cảm thấy sau khi anh trai em tỉnh lại sẽ rất thích chị!”

Mặt Ninh Ý không biểu hiện cảm xúc.

Anh trai của cậu đã chết rồi!

Cô Thành trở lại cơ thể của mình, hiếm khi cảm thấy hạnh phúc.

Kể từ khi hoán đổi thân xác đến nay, anh đã dùng tốc độ ánh sáng hiểu rõ tình hình hiện tại của thế giới bên ngoài, cũng nắm bắt được sự phát triển của tập đoàn Cô thị trong ba năm qua.

Anh không cần ngủ, đó là điều anh ghét nhất trong ba năm qua.

Nhưng sau khi trải qua hai ngày hai đêm trằn trọc không ngủ, cuối cùng anh cũng cần nghỉ ngơi một chút.

Vì thế Ninh Ý trực tiếp từ nhà chính trở lại thư phòng ở tòa nhà khác, chộp lấy bàn phím gõ lộp bộp một đống mật mã, giống như ném một đống phân vào trong máy tính của Cô Thành.

Sau khi gõ xong không bao lâu, Tống Lam đã ở bên ngoài gọi cô ra.

Công bằng mà nói, Tống Lam thật sự là một người mẹ chồng tốt. Tấm lòng dịu dàng và ấm áp đều thể hiện rất rõ ràng, ngoại trừ tai nạn ngoài ý muốn của con trai lớn, bà không trải qua quá nhiều thăng trầm, từ trước đến nay bà vẫn luôn dịu dàng, hơn nữa trong giai đoạn đầu của nguyên tác, bà cũng đối xử rất tốt với Ninh Ý.

Nhưng nguyên chủ cảm thấy tự ti và căng thẳng, cảm thấy người của nhà họ Cô không ai xem trọng mình, ở bên ngoài còn liên tục bị Đinh Tư Nguyệt kéo vào nhóm chống đối nên khiến tâm lý trở nên vặn vẹo, chỉ có thể trút giận lên người chồng thực vật không thể nói chuyện của mình. Chờ đến khi Tống Lam phát hiện Cô Thành bị ngược đãi thì đã quá muộn, bà gần như phát điên lên.

Ninh Ý sẽ không để Tống Lam như vậy.

Tống Lam vén tóc, vẻ mặt ấm áp: “Chuyện đã nói vào ngày hôm qua, mẹ có thể giao cho Tiểu Ý được không?”

Ninh Ý biết đó là chuyện lau chùi, nhưng ai lại muốn lau chùi cho tên khó ưa đó chứ! 

Tống Lam ẩn ý đưa ra một tấm thẻ đen bóng loáng: “Nhờ cậy hết vào con.”

“...” Ninh Ý lập tức dùng hai tay nhận lấy: “Vâng, không thành vấn đề ạ.”

Tấm thẻ đen được làm bằng hợp kim titan, hạn mức thẻ tín dụng là mười triệu, tỏa sáng với vẻ sang trọng bình dị.

Nếu cần thì hôm nay cô cũng có thể lập tức lau chùi sạch sẽ cho chồng yêu. 

“Ngày mai không cần y tá lau chùi mát xa nữa.” Ninh Ý cảm thấy trong lòng mình như có những xúc tu ác quỷ mọc lên.

Thái độ của Tống Lan rất ôn hòa: “Con muốn mua gì cũng không cần khách sáo. Mặc dù mấy năm qua A Thành không có ở đây, nhưng nhà họ Cô chúng ta vẫn có lợi nhuận.”

Ninh Ý: “Vâng!”

Sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, cô chợt mỉm cười trìu mến: “Vậy đầu tiên con đổi cho chồng con một tấm nệm thoải mái hơn được không ạ?”

Tống Lam nghe vậy lại ngẩn người, cảm thấy vô cùng cảm động.

Bên trong nhà hào môn lục đục đấu đá lẫn nhau, nào có thể tìm được người chân thành?

Sau khi A Thành gặp chuyện không may, có bao nhiêu người tình nguyện chân thành quan tâm đến anh chứ? 

Đứa nhỏ Ninh Ý này thật là...

Nếu như A Thành có thể tỉnh lại, thằng bé nhất định sẽ rất thích cô!

“Không thành vấn đề, con cứ tự chọn một chiếc đi.”

Vì để đảm bảo chất lượng giấc ngủ của mình, Ninh Ý lựa chọn rất cẩn thận chiếc nệm sang trọng và chất lượng cao.

Đêm khuya.

Một người vợ chu đáo đương nhiên có thể nhận ra chồng mình đang nghỉ ngơi sau khi anh không lên tiếng sau một thời gian dài.

Cho nên lúc Cô Thành đang ngủ say, đột nhiên cả người bay lên không trung: “?”

Vẻ mặt Ninh Ý đầy cưng chiều…

Pa lăng chạy bằng điện chăm sóc bệnh nhân tại nhà, giải quyết khó khăn khi di chuyển bệnh nhân nằm liệt trên giường!

Cô Thành bị nhấc lên, thay vào một tấm nệm mới, nhưng trên mặt anh cũng không để lộ biểu cảm gì.  

Ninh Ý: “Chồng ơi, anh không cần cảm động đâu, đây đều là việc em nên làm vì anh!”

Cô Thành: “...”

Anh cảm động cái gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play