Edit: Trúc Linh
Gần đây Quý Hoài rất bận, toàn đi sớm về trễ.
Có mối quan hệ với anh Cường, từ trộn xi măng biến thành công nhân điện, sau đó là nhóm trưởng nhận thầu việc thủy điện.
Vất vả thì vẫn vất vả có điều lắc mình từ phơi nắng ngoài trời sang làm lụng sửa dây điện trong nhà.
Tiền lương vẫn thế.
Có điều tốt ở chỗ nhóm trưởng sẽ nhận công trình lớn, thường xuyên có ít dãy nhà hay phòng ở nào đó để kiếm tiền cũng xem như là đủ no.
Công nhân lành nghề coi thường mấy đồng bạc đó, đa số là người địa phương không muốn tăng ca buổi tối, tất nhiên tất cả đều được anh ôm đồm.
Ban ngày anh làm nhóm trưởng nhóm công nhân điện, đến tối đưa Trương Kỳ đi sửa điện cho vài ba nhà.
Trương Kỳ cũng thực sự muốn học kỹ thuật nên cực kỳ cố gắng làm việc, chuyên tâm học nghề với anh.
“Đầu tiên phải rút dây ra đã.”
“Đặt công tắc và dây ẩn ở đây sẽ đẹp hơn là dây mở.” Quý Hoài cầm dây điện giảng giải cho Trương Kỳ nghe.
…
Có thể nói là dốc lòng dạy dỗ, Trương Kỳ vì cảm ơn anh còn đưa cho một con gà mái nhà nuôi.
Gà là vợ anh ấy nuôi, nói đưa cho Ngải Xảo bồi bổ.
Hôm đó, Quý Hoài xách con gà mái về, Ngải Xảo mơ màng: “Gà đâu ra thế anh?”
“Ông chủ cho.” Anh nói dối, mặt không đỏ tim không đập.
Ngải Xảo biết ban ngày anh đi làm ở công trường đến tối đi theo người bản địa học kỹ thuật, làm vài công, nhịn không được nói: “Ông chủ anh tốt thật đấy.”
Dù sao gà cũng không rẻ.
“Anh ấy bảo anh làm việc cho tốt, học việc cho nhanh, em đang mang thai hai vợ chồng ở đây không dễ gì, nên cho em con gà để tẩm bổ.” Anh ném gà vào một góc: “Ngày mai anh dậy sớm giết cho em rồi nấu canh.”
Bọn họ vừa mua thêm nồi cơm điện và đồ nấu ăn, hiện nay cô đã có thể tự mình nấu cơm và canh, vừa tiết kiệm được tiền vừa dinh dưỡng.
“Anh có muốn nuôi để lấy trứng gà không?” Tự dưng cô hỏi.
Quý Hoài cười, ngẩng đầu nhìn cô: “Em sống ở nông thôn đó à? Chẳng lẽ còn đợi nó ấp ra con nhỏ hả? Lấy đâu ra thóc cho nó ăn?”
Ngải Xảo: 囧.
Cô mặc bộ đồ ngủ, bỗng đứa bé trong bụng đá cô một cái, bụng nhô lên đúng lúc Quý Hoài thấy được.
Anh duỗi tay đặt lên bụng cô, giọng điệu sung sướng: “Chỉ số thông minh của mẹ con bị tuột dốc, con đừng học theo mẹ con đấy.”
Anh vừa dứt câu, sắc mặt Ngải Xảo lập tức nhăn lại a một tiếng, lần này bé con dùng sức đá hơn.
Tên nhóc thối.
“Mẹ con biết sai rồi, con đừng bắt nạt mẹ, con lo ngủ đi.” Anh nhẹ nhàng sờ vài cái: “Bố đi tắm đây.”
Mới nói xong đứa bé đã im lặng ngay.
Ngải Xảo cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, có đôi khi cũng thấy rất thần kỳ, cúi đầu nhìn bụng, lặng lẽ mở miệng: “Con nghe lời bố thế hả?”
Đợi một lúc sau, trong bụng vẫn không có tiếng động gì.
Bình thường thì ầm ĩ đến mức không ngủ được, giờ lại ngủ ngoan.
Đêm khuya.
Hai người nằm trên giường.
Ngải Xảo gối đầu lên vai anh, anh ôm lấy cô từ phía sau, một tay khác đặt lên eo xoa phần bụng nhô.
Giờ chuyện anh làm mỗi ngày đó là sờ bụng cô, nói vài cậu với bụng, lúc rảnh sẽ chơi đùa với con để nó đá vào lòng bàn tay của mình, nhìn kiên nhẫn vô cùng.
“Em phát hiện ra anh thay đổi rất nhiều.” Cô xoay đầu, ngước mắt nhìn anh.
Khoảng cách gần như này Quý Hoài có thể thấy da thịt non mềm trắng mịn của cô, xúc cảm rất thích, anh giơ tay chậm rãi vuốt ve: “Thay đổi như nào?”
“Trước đây anh không như này.” Ngải Xảo không nói rõ, chỉ vào bụng: “Hồi trước anh không nói chuyện với con.”
Mỗi lần anh đều nói cô là quan trọng nhất, con đứng thứ hai cho nên không quan tâm đến con.
Đi khám thai định kỳ cô cũng tự mình đi.
Khi đó, cô còn phải dỗ dành đứa bé, dù sao cũng là con của hai người, giờ thấy anh thương con như vậy, ngày nào cũng nói chuyện chơi đùa lại làm cô ghen tị cực kỳ.
Phụ nữ chính là giống loài khó hiểu vậy đấy.
“Hồi đó chưa có cảm giác gì, giờ nghĩ sắp được gặp mặt con nên anh thấy rất thần kỳ.” Quý Hoài tiếp tục vuốt mặt cô, đáy mắt là sự khao khát: “Không biết con giống em hay giống anh ha.”
“Là con trai hay con gái nhỉ?”
Cô ngẩng đầu mỉm cười: “Anh thích con trai hay con gái?”
“Con trai.” Anh đáp.
“Lỡ là con gái thì sao?” Cô thấy hơi lo lắng, khí thế nói chuyện cũng giảm đi, lúc xưa ông bà nội cũng chê cô không phải là con trai.
Cô cũng sợ Quý Hoài trọng nam khinh nữ.
“Con trai thì có thể bảo vệ em với anh, nếu là con gái cũng được, anh cũng thích con gái.”
“Chắc chắn con gái sẽ đẹp người đẹp nết y chang em.
Anh rất biết dỗ người, miệng như được rót mật xứng với danh xưng ‘tên túi da’, khi nói chuyện trong ánh mắt là sự dịu dàng, vừa ôn nhu vừa có chút mê hoặc quyến rũ.
“Có phải gần đây anh đen đi không?” Ngải Xảo cũng có tâm tư ngây thơ của cô gái nhỏ.
“Đàn ông trắng để làm gì? Để đi câu dẫn phú bà à?” Anh nhướng mày hỏi lại chọc cho cô cười, tiếp tục cầm lấy tay anh để thưởng thức.
“Đúng rồi, em bảo gần đây có mấy đồng hương đến làm công đúng không?” Quý Hoài như nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu hỏi cô.
“Dạ, Phương Lan nói họ đang đi tìm nhà máy để làm.” Cô gật đầu.
Quý Hoài: “Công trường đang cần người, hay là cho họ đi làm ở đó luôn?”
“Được không ạ? Thế em đi hỏi Phương Lan chút, em trai cô ấy cũng tới đây.”
“Hỏi đi, tối mai anh đi làm về sẽ qua đón em.”
…
Ngày hôm sau Ngải Xảo xách túi hoa quả và hai mươi đồng đến cho Phương Lan.
“Tôi không cần, nhận trái cây là được rồi cái khác thì thôi.” Phương Lan đẩy tiền về: “Không cần khách sáo, chỉ là việc nhỏ ấy mà.”
Ngải Xảo vẫn thấy băn khoăn, hôm đó cô nhờ Phương Lan đến đón mình, đối phương mua cho cô hai bữa cơm, mọi người đều là công nhân, tiền kiếm được cũng không dễ gì cho cam.
Dạo này Quý Hoài kiếm được khá nhiều nên cô cũng dư đôi chút vì thế mới dám qua đây tìm cô ấy.
“Đều là đồng hương với nhau, cô và Quý Hoài thế nào? Mấy hôm nay tôi cứ lo cho cô suốt, có điều nhìn dáng vẻ của cô cũng khá ổn đấy.” Tuy Phương Lan không ưa Quý Hoài lắm nhưng cũng không dám nói quá nhiều, dù sao vẫn là hai người ở chung với nhau.
Nghe vậy, Ngải Xảo cười khẽ: “Ừ, là do tôi hiểu lầm anh ấy, anh ấy không đi.”
Cô không kể cho Phương Lan biết chuyện ở nhà gà, dù sao cũng chẳng việc gì tốt, người ở nhà máy hay hóng hớt, nếu truyền đi chắc sẽ loạn mất.
“Thế giờ anh ấy đang làm gì?” Phương Lan hỏi.
“Làm việc ở công trường, tối thì theo người ta học khóa mạch điện.” Nói đến đây, Ngải Xảo có chút vui mừng.
Nhưng có người lại thích hoạnh họe, đúng lúc Hà Thu Hương đi vào, há mồm nói: “Tại sao lại làm ở công trường? Ở đó chỉ tổ mặt xám mày tro, mất mặt biết bao.”
Cô ta vừa nói vừa đi vào, mới đặt mông ngồi xuống đã duỗi tay lấy quả cam Ngải Xảo đưa đến lột vỏ ăn.
Ngải Xảo nhìn qua, đối phương mặc một bộ đồ màu đen, lộ ra chiếc vòng cổ vàng tinh tế nằm trên làn da ngăm đen, đúng là đủ để phô bày chiếc vòng cổ đặc biệt này.
Phương Lan nhíu mày, cái cô Hà Thu Hương này, còn không biết xấu hổ mà tới, chuyện lần trước vẫn chưa biết xấu hổ hay sao?
Đối phương ỷ vào việc trong phòng ngủ toàn là người nên không tiện cãi nhau mà dương oai, Ngải Xảo chẳng thèm cãi nhau với cô ta, cô ta ăn cam rồi lớn giọng nói: “Đi công trường dọn gạch hả?”
“Làm gì thì tôi không biết nhưng nghe Quý Hoài nói, giờ đang thiếu người nên bảo tôi qua hỏi cô xem có muốn để em trai cô qua đó làm không?” Ngải Xảo không đáp lại cô ta, chỉ quay sang hỏi Phương Lan.
“Đương nhiên, có việc là được, công trường cũng ổn, con trai nên rèn luyện nhiều hơn.” Phương Lan lập tức đồng ý, giọng nói mang theo sự vui mừng: “Quý Hoài nhà cô sẽ đưa thằng bé đi thật à?” ( truyện trên app t.y.t )
Có người chăm sóc thì càng tốt.
“Em trai tôi không đi, chi bằng tìm nhà máy làm còn hơn.” Hà Thu Hương bẹp miệng, cả người cứ như bị đốt: “Ha, làm ở dưới nắng cho chết à.”
Ngải Xảo tiếp tục bơ cô ta, chẳng thèm quan tâm đến đồ ngốc, cô nhìn Phương Lan: “Tiền lương khá được, nghe nói một ngày hai mươi hai đồng bao hai bữa cơm.”
“Thật không?” Hai mắt Phương Lan sáng ngời, lập tức nói: “Em trai tôi và bạn của thằng bé có thể đi.”
Giờ có rất nhiều nhà máy cả tháng làm quần quật mà chỉ được hai ba trăm đồng, còn phải tăng ca nữa, cùng lắm là thêm mỗi trăm.
Còn bên công trường một ngày hai mươi hai đồng, một tháng là sáu trăm, đây chính là tiền lương cao ngất ngưởng đấy.
Hà Thu Hương ngừng ăn, trừng mắt: “Thật hay giả đó?”
Lần này em trai cô ta cũng tới, vẫn chưa tìm được việc làm.
“Thật, đúng lúc thiếu hai người, để tôi quay về nói cho anh ấy biết.” Ngải Xảo nói tiếp hoàn toàn bơ Hà Thu Hương, thật ra là đang chọc giận cô ta.
Phương Lan Kéo Ngải Xảo ngồi xuống, cười: “Xem ra giờ Quý Hoài cũng biết kiếm tiền, à cô đang ở chỗ nào?”
Ngải Xảo: “Tạm thời tôi ở đường Từ Hạc, chờ tháng sau sinh con xuất viện sẽ dọn qua đường Trần Nam, anh ấy nói sẽ thuê căn nhà lớn chút để tiện chăm tôi với con.”
“Được đấy, đường Trần Nam khá ổn, hoàn cảnh thích hợp.” Phương Lan vuốt bụng cô: “Vậy lát nữa cô tự đi về à?”
“Anh ấy sẽ tới đón tôi.” Ngải Xảo nói với vẻ ngại ngùng, Quý Hoài bảo cô đừng chạy lung tung, cứ ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh.
“Ai da.” Phương Lan chọc cô.
Hà Thu Hương đấu tranh tư tưởng mãi cuối cùng không nhịn được hỏi: “Thực sự Quý Hoài làm ở công trường một ngày được hai mươi hai đồng thật hả? Có phải ở bên ngoài dọn gạch với trộn xi măng hay không?”
Em trai cô ta tới đây chỉ biết tiêu tiền của cô ta nếu một ngày ở công trường có thể làm được hai mươi hai đồng vậy thì sẽ tiết kiệm được cho cô ta kha khá tiền.
“Làm ở trong nhà, không cần ra ngoài phơi nắng.” Ngải Xảo không nói kĩ càng, Phương Lan càng nghe càng thất tốt, Hà Thu Hương ngo ngoe: “Thật sự đang thiếu người à?”
“Chỉ thiếu hai người thôi.”
Nghe vậy, Hà Thu Hương nhìn Phương Lan, đối phương lập tức nói: “Em trai tôi và bạn của nó không tách ra được, phải đến làm việc với nhau.”
Hà Thu Hương nín thở, không nói gì nữa.
Ăn thêm một quả cảm tiếp cho hả giận, Phương Lan biết cô ta không có ý tứ, một người ăn gần hết túi hoa quả luôn, vì thế đứng dậy cầm cam chia cho mỗi bạn cùng phòng hai quả còn lại để cho mình.
Tầm sáu giờ, Ngải Xảo xuống lầu chờ Quý Hoài, Hà Thu Hương cũng đi theo.
Cô ta bước đến gần cô, hất cằm để lộ rõ vòng cổ vàng, dáng vẻ cao ngạo khó ai bì kịp: “Ngải Xảo, một ngày Quý Hoài làm ở công trường thực sự được hai mươi hai đồng à?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Gần đây tôi đang định đi tìm cô để nói chuyện kiếm tiền, hay là vậy đi, cô bảo Quý Hoài đưa em trai tôi đến công trường làm, tôi nhất định sẽ giúp cô kiếm được một khoản tiền lớn.” Hà Thu Hương ra vẻ thần bí.
Đôi lông mày của Ngải Xảo căng chặt, không hỏi kiếm như thế nào đã lắc đầu: “Chỉ thiếu hai người thôi.”
“Quý Hoài bảo cần ai mới tính hả?” Hà Thu Hương nhìn xung quanh sau đó hạ giọng: “Cô có biết Trương Lăng và xưởng trưởng đang lén lút với nhau không?”
“Không biết.” Ngải Xảo không quan tâm.
“Cùng là đồng hương mà người ta thông minh hơn chúng ta nhiều, giờ đã mua được nhà, cô có biết vợ của xưởng trưởng vô sinh không?”
Ngải Xảo yên lặng nhìn cô ta.
Vậy nên?
Hà Thu Hương: “Lúc trước Trương Lăng từng mang thai, vợ của xưởng trưởng cũng thế nên cô ta đành phải đi phá, sau đó vợ xưởng trưởng bị xảy thai rồi vô sinh luôn, cô ta cũng chẳng thể mang thai được nữa vậy nên xưởng trưởng và vợ đang tính nhận nuôi một đứa.”
Ngải Xảo vẫn chưa hiểu: “Đây là chuyện kiếm tiền mà cô nói đó hả?”
“Chỉ cần đứa bé khỏe mạnh thì bọn họ đồng ý đưa ra năm vạn để nhận nuôi.” Hà Thu Hương càng nói càng kích động: “Năm vạn đó, đủ mua mấy miếng đất ở quê, mua thêm một căn nhà lớn, chúng ta có làm lụng mười mấy năm chưa chắc đã có được số tiền ấy!”
Cô ta nói xong liền đặt ánh mắt lên bụng Ngải Xảo.
Sau khi chuyện thành công, xưởng trưởng sẽ cho Trương Lăng ba vạn, đối phương sẽ chia cho cô ta một vạn, đó cũng là số tiền khổng lồ.
Nhất thời Ngải Xảo chưa kịp phản ứng, ý là bảo cô bán con ư?
“Cô và Quý Hoài chưa có tiền, khi nào có sinh con sau cũng được, giờ cứ cầm tiền đi mua nhà đã, lời biết bao.” Hà Thu Hương cố gắng khuyên, còn lôi vòng vàng trên cổ mình ra: “Cô muốn mua bao nhiêu chiếc vòng này cũng được, ttôi nể cô và tôi đều là đồng hương nên mới nói cho cô biết.”
“Sang năm sinh đứa khác cũng được.”