Edit: Trúc Linh

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, bên ngoài sương mù dày đặc, Quý Hoài đã đứng dậy thay quần áo, cũng không bật đèn lên mà nương theo ánh đèn đường mỏng manh bên ngoài để tự mò.

“Bang”, Ngải Xảo duỗi tay bật đèn, xoa mắt nhìn anh đang đi giày: “Sao anh dậy sớm thế?”

Tối hôm kia cô không ngủ được, tinh thần suy nhược, tối qua cũng suy nghĩ miên man đến nửa đêm, cả người bắt đầu uể oải, đứa bé trong bụng thì đạp liên tục làm cô đau.

Giấc ngủ từ sau nửa đêm đến sáng cứ chập chờn nên lúc anh nhẹ nhàng ngồi dậy cô cũng tỉnh theo.

“Buổi sáng công trường bắt đầu nhận người không đi sớm thì sao có chỗ? Em ngủ tiếp đi rồi dậy đi mua đồ ăn sáng, anh không biết khi nào sẽ về, em có đói thì tự đi mua cơm ăn nha.” Quý Hoài đứng lên nói với cô.

Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Ngải Xảo giảm đi vài phần, xoay người lấy ra ba mươi đồng ở dưới gối đưa cho anh: “Anh mang theo bên mình đi.”

“Mười đồng là đủ rồi.” Anh cúi người cầm lấy mười đồng, suy nghĩ một lát rồi cúi người nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm toát lên vẻ tự tin: “Cho dù có vác gạch thì anh cũng nuôi hai mẹ con em được.”

Ngải Xảo lẳng lặng nhìn anh, dây thần kinh căng như dây đàn dần giãn ra, đôi lông mày cũng cong cong.


Cô tin những lời anh nói.

“Ngủ một giấc cho ngon đi, anh đi đây.” Anh đứng thẳng người bước ra cửa, trước khi đi còn tắt đèn.

Ngải Xảo nằm xuống, trằn trọc, không buồn ngủ tí nào.

Bên kia.

Quý Hoài tiêu một đồng mua hai cái bánh bao thịt, vừa ăn vừa nhìn biển báo giao thông, có chiếc xe đạp lướt qua người anh cộng thêm vài chiếc ô tô nhỏ, phần lớn là của các xưởng trưởng quanh đó.

Thời buổi này ô tô nhỏ rất đắt, một cái có giá tận mười mấy vạn, mười mấy vạn là số tiền khổng lồ, dù sao một căn nhà cũng chỉ tầm hai ngàn mấy mà thôi.

Là một thành phố ven biển đang phát triển nhanh chóng, nơi này bắt đầu xuất hiện những tòa cao ốc, chỗ nào cũng có công trường đang xây dựng.

Sau đó anh cũng dựa vào các dự án công trình nhỏ để làm giàu, nhân cơ hội mua mấy căn nhà, sau giá nhà tăng cao anh cũng bắt đầu phất lên.

Đi đến gần công trường, bên ngoài đã có rất nhiều người tụ tập ở đó.

Có dân bản địa, có dân từ nơi khác đến làm công, mọi người ngồi với nhau nhìn chằm chằm vào cánh cổng của công trường mới mở.


Quý Hoài cũng ngồi xổm ở bên cạnh tiếp tục gặm bánh bao của mình và lia sang người đàn ông gầy đen ngồi kế bên.

Anh cúi đầu, gặm miếng bánh bao, giả bộ hỏi: “Người anh em, anh mới tới à?”

Đối phương nhướng mày đáp: “Tôi tới đây được vài ngày rồi.”

“Tôi tới đây nửa tháng mà sao chưa thấy anh thế?” Quý Hoài nói xong liền bỏ miếng bánh bao cuối cùng vào trong miệng: “Anh làm gì?”

 

“Trộn xi măng.” Đối phương đáp.

“À, tôi dọn ván.” Quý Hoài nói tiếp.

“Vậy là không cùng một chỗ, không gặp nhau cũng là điều bình thường.” Người nọ nói xong thì cất tiếng: “Các anh dọn ván chắc vất vả lắm nhỉ?”

“Ai cũng cố gắng vì công việc thì sao mà không vất vả chứ? Nuôi gia đình đâu có dễ, tốt xấu gì cũng kiếm được chút, ở nhà xưởng một tháng mới được hai ba trăm đồng.” Quý Hoài nói chuyện với người kia.

“Đúng đó, bên này một ngày được hai mươi hai đồng, nói thật thu nhập cả tháng cũng xem như ổn áp, tôi còn phải nuôi hai đứa nhỏ nữa.”

“Vợ của tôi sắp sinh rồi, giờ chỉ muốn kiếm tiền thôi.” Quý Hoài thở dài, làm bộ như đang nói chuyện cuộc đời với người kia.

“Sắp sinh con nên cần tiêu nhiều thứ lắm.”

Trò chuyện tầm vài câu thì nhà thầu đi ra, những người ở đây chạy qua bên đó, Quý Hoài và người đàn ông cao gầy đen nhòm cũng chạy, thậm chí anh ấy còn kéo anh đi.

Dáng vẻ rất thuần thục.

Nhà thầu thuê những người cứng tay và không cần phải dạy, người đàn ông mỉm cười kêu một tiếng: “Anh Cường.”

Nhà thầu đội nón bảo hiểm màu vàng, cầm bản vẽ, khi nhìn Quý Hoài thì hơi dừng một chút, mặt mày tuấn tú da trắng nõn, chẳng giống làm cu li gì cả.

Hình như chưa từng thấy.

“Anh Cường.” Quý Hoài cũng cười: “Tối nay có tăng ca nữa không?”

Đây là người đàn ông đen gầy vừa nói cho anh biết, tối tăng ca ở công trường bốn giờ là có thêm mười hai đồng cộng thêm bữa ăn khuya.

“Vẫn chưa biết, đi vào đi.” Nhà thầu không nghĩ nhiều, trực tiếp cho rằng anh đã từng làm giọng điệu rất thân quen, nhìn cũng cao chắc là có sức sau đó tiếp tục đếm: “Một, hai, ba….”

Hiện tại trong thành phố có rất nhiều công trình, hệ thống lại chưa hoàn thiện nên chưa biết thiếu bao nhiêu người, đặc biệt là những công nhân làm việc nặng, cơ bản là ngày nào cũng cần.

Không cần kiến thức kỹ thuật, chỉ cần đã từng làm và không phải là người mới thì ai đếm sớm được làm sớm, vì thế nhà thầu cũng không thể nhớ rõ mặt từng người được, trong đầu càng không có thông tin gì về Quý Hoài.

Thôi cứ để cho người ta làm việc đi.

Quý Hoài nhanh chóng chạy vào.

Bọn họ vừa vào nhà thầu đã dừng nhận người: “Được rồi, hôm nay thiếu mười lăm người. Ngày mai tính tiếp.”

 

Những người không được nhận lộ vẻ mặt mất mát, bọn họ sẽ phải đến công trường tiếp theo hoặc chọn một địa điểm cố định, lỡ công trường khác thiếu người thì sẽ lái xe qua tìm. ( truyện trên app t.y.t )

 

Người đàn ông cao gầy da đen nở nụ cười với Quý Hoài: “Anh chạy nhanh thật.”

“Không phải tôi khoe khoang đâu, trước kia khi làm ở công trường bên kia tôi một mình làm công việc của hai người đấy, họ đều là những công nhân cố định tôi lại là trưởng nhóm, một ngày được tầm hai mươi bảy đồng, sau khi công trình bên kia kết thúc thì tôi qua đây làm.” Quý Hoài nói khoác chút, dù sao cũng không có hại gì.

Nói dối đến mức mặt không đỏ tim không đập, trên mặt là sự tự tin, y như đang kể lại câu chuyện trong quá khứ vậy.

“Chà chà được làm công nhân cố định luôn? Được đó nha.” Người đàn ông cao gầy mới tới chưa bao lâu, anh ấy tỏ vẻ sùng bái.

“Nói thật, làm cái này phải học ít kỹ thuật, không thể bỏ hết công sức ra được, tôi ở công trường kia hơn một năm nên có học cách xem bản vẽ, mạch tụ điện vì thế tất nhiên là khác với bọn họ rồi.” Lời này của Quý Hoài là thật, anh biết xem bản vẽ, có điều đó là do khi đầu tư vào các công trình để phòng ngừa người khác lừa mình nên mới học.

Nghe anh nói vậy, người đàn ông sáng mắt ra, đáy lòng dần có tính toán, ai mà không muốn học thêm vài kỹ thuật chứ? Có kỹ thuật thì sẽ không bị đói chết.

Anh ấy cũng trở nên nhiệt tình hơn với Quý Hoài.

Quý Hoài ôm lấy vai anh ấy, cố ý đi chậm, ghé sát bên tai dạy cho anh ấy vài ‘kỹ xảo’ ở trong công trường.

Anh thuận lợi đi theo đối phương đến chỗ trộn xi măng, mà do ‘nói quá mê mẩn’ vì thế cũng làm với đối phương luôn.

Dù sao người đi dọn ván giờ trộn xi măng không ổn cũng là điều tất yếu, đối phương còn ra tay chỉ dạy cho anh vài chiêu.

“Tôi nghĩ công trình lớn như này làm gì có chỗ tốt cho mình hả? Nhưng vẫn cần phải học để trang bị cho cuộc sống, ngoài việc xem bản đồ của một hai tòa nhà thì tôi còn tự học cách xem mạch điện rồi cửa sổ nữa.” Quý Hoài đi theo người ta lấy xẻng, đội nón bảo hiểm lên, thấp giọng nói: “Đi theo mấy công trình lớn vẫn học được vài thứ, mệt chút cũng chẳng sao, kinh tế phát triển, nhà ở cứ xây lên không ngừng, chúng ta cứ cố gắng là sẽ có ngày lành thôi.”

“Lời này tôi không nói với họ dù gì có nói họ cũng không nghe, chỉ cảm thấy tốn sức làm việc là ổn, còn ngày mai thế nào thì kệ mẹ nó.”

“Tóm lại vẫn phải có kế hoạch cho tương lai đến khi già rồi biết lấy sức đâu ra mà đào.” Người đàn ông gầy đen suy nghĩ sâu xa, anh ấy từng đọc vài cuốn sách, giờ nghe Quý Hoài nói cứ như đang chạm vào trái tim của mình ý.

Nghe vậy, Quý Hoài vỗ nhẹ lên lưng anh ấy, mím môi nói: “Làm việc đi, có cơ hội tôi sẽ đưa anh đi.”

“Nhưng đừng có lừa anh em đó.” Người đàn ông cao gầy cắt bao xi măng: “Tôi tên Trương Kỳ, là người địa phương.”

“Lừa anh làm gì? Tôi biết gì sẽ dạy cho anh cái đó tôi tên là Quý Hoài, ở số nhà 78 đường Từ Hạc, nếu khu này có chỗ nào cần lắp cửa sổ đường nước thì anh nhớ giới thiệu cho tôi nha, tôi đưa anh tiền boa đồng thời dạy anh luôn.” Quý Hoài tỏ vẻ trượng nghĩa, lập tức đưa ra lời đảm bảo: “Tôi nói với anh điều này, anh học với tôi, đi với tôi vài lần là có thể hiểu được sơ đồ mạch điện để lắp chúng, hiện giờ tôi vẫn nhận một số công việc, nào rảnh thì đến công trường làm.”

“Khoảng thời gian trước tôi còn nhận lắp cho hai dãy phòng, ban ngày đến công trường đến tối về trang trí cho phòng ở, có điều anh là người mới nên tôi không trả cho anh nhiều tiền được, một tối tầm bảy đến tám đồng thôi.”

Có nghĩa là cả hai có thể cùng nhau kiếm tiền, còn học được ít kỹ thuật, có kỹ thuật là có thêm nguồn thu nuôi gia đình.

Với lại anh nói rất rạch ròi, dù là miếng bánh vẽ nhưng vẫn đủ tính chất ‘việc nào ra việc đó’ khiến lời nói càng thêm chân thành hơn.

Dựa vào khả năng lừa lọc cao siêu của mình, liên tiếp đưa ra những khung cảnh tuyệt vời cho Trương Kỳ, còn ra dáng người chính trực, sau đó đúng là đối phương cứ dính lấy anh hỏi thêm vài vấn đề.

Buổi sáng qua đi, Quý Hoài đã thăm dò được quy trình làm việc, cũng quen thuộc với nơi này hơn, còn đi theo Trương Kỳ ăn cơm nghỉ ngơi, toàn bộ hành trình không hề để lộ ra sơ hở nào.


Đến một giờ rưỡi chiều bắt đầu làm tiếp.

Đây là lúc mặt trời lên cao nhất, mồ hôi chảy đầm đìa, Quý Hoài đang trộn xi măng, động tác rất thuần thục, bộ đồ trên người đã ướt đẫm.

Không thể dừng tay nổi nếu không sẽ bị người ta để ý ngay, cho đến khi mặt trời gần xuống núi, mọi công việc dần dần kết thúc.

Đến 5 giờ chiều, nhà thầu tới hô: “Đêm nay mọi người tăng ca xây xong tòa một này.”

“Sáu giờ ăn cơm.”

Vừa nghe thấy tăng ca là ai ai cũng vui mừng.


Quý Hoài nghiêng đầu nói với Trương Kỳ: “Một bữa cơm miễn phí thêm mười đồng phí tăng ca.”

“Quá tốt ấy chứ.” Đối phương cũng đang thấy rất vui.

Cơm nước xong.

Bầu trời dần tối đen.

Khắp công trường là dây điện kết hợp với đèn to, có nơi là đèn cũ, miễn cưỡng chiếu sáng được.

Mọi người tiếp tục làm việc.

Người giám sát cũng đi tới.


Quý Hoài vừa làm việc vừa quan sát.

Không phải ngày nào cũng làm cu li ở công trường được, giờ phải làm gì để thành công nhân cố định đây?

Đó là phải để cho người ta cảm thấy bản thân không những có thể bán sức lực mà còn bán được cả đầu óc nữa.

Có lẽ là vận mệnh ưu ái, ngay khi anh đang suy nghĩ xem làm sao để sáng tạo ra cơ hội thì đúng lúc cơ hội tới.

Đang lúc công nhân trộn xi măng thì bỗng nhiên đèn tắt, máy trộn cũng dừng lại.

Cả không gian trở nên đen ngòm.

“Sao lại thế này?” Nhà thầu nhìn về phía người giám sát, các công nhân cũng dừng tay.

“Đường dây điện bị chập, lão Triệu có ở đây không?” Giám sát kêu: “Mau đi gọi lão Triệu đi.”

Giờ đang cần hoàn thành tiến độ, nhiều công việc như này thời gian chính là tiền bạc.

Biết công nhân điện đã rời đi mà giờ lại không có đèn, hôm nay không xây xong tòa này thì sẽ bị chậm tiến độ.

Đó toàn là tiền hết.

Không có điện biết làm gì được.

“Mau kéo người qua đây!” Giám sát hạ giọng mắng, cả người như sắp bùng nổ.

Hiện tại điện thoại di động có giá một vạn đồng, rất nhiều người chỉ mang theo loại BB với lại đâu phải chỗ nào cũng có bốt điện thoại, khi mọi người đang lo lắng, vừa đúng lúc Quý Hoài lên sân khấu.

Anh không nói là bản thân có thể xử lý, mà chỉ nói có thể qua đó xem sao.

Dù sao công nhân điện không ở đây, nhà thầu đành kéo ngựa què đi chữa người lành bèn thúc giục anh: “Mau đi đi.”

 

Mấy cái như mạch điện không có ai hiểu là sẽ không dám chạm vào, lỡ bị giật chết thì sao? Có khi còn bị nổ, đốt cháy toàn bộ dây điện nữa kìa.

Quý Hoài nhanh chóng chạy tới.

Anh từng làm giàu bằng cách nhận thầu các công trình, làm thủy điện các kiểu, bản thân cũng từng học xem bản vẽ và nối mạch điện, sau đó lại ở công trường xem xét nên tự nhận là hiểu vài thứ trong ngành nghề.

Công trường này cũng khá lớn, kiểm tra một hồi thì phát hiện ra mạch điện dưới cầu chì bị cháy, còn có một đoạn dây điện cũng bị cháy nốt.

Sau khi tắt nguồn điện, đi tới kho công cụ lấy cầu chì dự bị, tua vít, kìm và băng dán.

Anh đi qua đó sửa lại mạch điện ngay, nhà thầu cầm đèn pin chiếu cho anh.

Giám sát cũng đứng một bên.

Anh thuần thục cầm tua vít mở nắp lắp cầu chì mới sau đó cắt đoạn dây điện bị cháy lấy dây điện mới nối vào.

Điểm nối là nơi các sợi dây đồng trong dây được xoắn lại với nhau. Sau khi xử lý nên quấn lại nhiều lần bằng băng dính cách điện để tránh rò rỉ.

Động tác như mây trôi nước chảy, vừa thấy đã biết đây không phải tay mơ.

“Này nhóc, cậu biết cách làm mạch điện hả?” Hôm nay nhà thầu có ấn tượng rất sâu với anh nên mở miệng hỏi.

“Có hiểu đôi chút, khi không tăng ca ở đây tôi sẽ đến các dãy phòng trọ để sửa sang và lắp đặt điện hoặc lắp công tắc vậy cũng kiếm được tiền.” Anh cười đáp.

Nghe anh nói thế, giám sát cũng yên tâm hẳn.

Không làm linh tinh xem ra là người trong nghề, một người có thể thay cả mạch điện thì cũng có chút kỹ thuật.

“Xong rồi.” Quý Hoài đứng dậy, đi qua mở nguồn, cả công trường lập tức sáng trở lại.

“Không tồi.” Nhà thầu cất đèn pin, khi đi ra còn hỏi anh: “Cậu làm ở đây bao lâu rồi?”

“Làm bên này đứt quãng lắm, dù sao không phải ngày nào cũng cướp được, đã từng làm từ công trường lớn đến công trường bé, nhưng nơi này vẫn tốt nhất, quan trọng nhất là cơm ngon.” Quý Hoài nói không rõ, quanh co lòng vòng một hồi mới ám chỉ nơi này ổn.

Anh há mồm là lừa biết bao nhiêu cô gái nên khi nhà thầu nghe thấy tâm trạng cũng thoải mái hơn: “Được rồi, sau này ngày nào cũng qua đây, tôi sẽ chừa chỗ cho cậu.”

“Tên nhóc nhà cậu cũng làm việc chăm chỉ đấy.”

“Thật không? Anh Cường, tôi nhất định sẽ dốc hết sức.” Anh tỏ vẻ được cưng chiều mà lo sợ, còn trừng to mắt, giống như không ngờ bản thân sẽ được coi trọng.

“Thật, ngày mai cứ qua đây, dạo này tối nào cũng tăng ca để hoàn thành công trình.” Nhà thầu vỗ vai anh: “Bình thường hay đi sửa mạch điện hả?”

Đám công nhân điện kia không hay ở công trường, để đó cũng chỉ tổ phí tiền chi bằng tìm người có ích, dù sao cũng không có tổn thất gì.

“Tôi còn biết xem bản vẽ nữa.” Quý Hoài gãi đầu cười trừ, kết hợp với gương mặt tuấn tú kia càng làm người ta thấy dễ gần hơn.

Nghe xong, đáy mắt nhà thầu vụt sáng, cười càng to khen một câu: “Không tồi.”

Vậy thì càng có ích rồi.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play