Dự định rời khỏi kinh thành của Ứng gia cũng không khó đoán.
Sáng sớm nào đó Tùy Miểu đưa đồ ăn, Ứng Tiểu Mãn đang cố gắng nhét y phục vào trong bao vải, bên cạnh bao y phục có đặt một chồng bánh mới nướng xong, thích hợp để làm lương khô.
Lúc ấy thần sắc Tùy Miểu liền không ổn. Nghĩa mẫu vẫn đang thương lượng với hắn: "Hậu sinh Tùy gia, án nhà chúng ta không liên quan đến tửu lâu, không tính là nhân chứng nữa nhỉ? Dù sao cũng không thể cứ ở trong nha môn mãi được, Ứng gia muốn dọn ra ngoài. Làm phiền ngươi nói một tiếng với Thất Lang."
Đêm đó sau khi thắp đèn, Yến Dung Thời xách hộp quýt lớn vàng cam mới đưa ra thị trường vào cửa, nói thẳng: "Không cần vội vã chuyển ra ngoài quan nha ở."
"Hai tên tử sĩ bỏ trốn như nước nhỏ xuống biển, khó mà truy tìm tung tích, trở về ở lều vải vẫn không an toàn."
Đương nhiên Ứng Tiểu Mãn không muốn về lều ở. Ứng gia định về quê. Mùa đông năm ngoái họ từ quê lên kinh thành, trên đường trời đông giá rét, chịu không ít khổ sở. Lần này về nhà họ sẽ dẫn theo A Chức, nàng không muốn tiểu nha đầu cũng phải đi đường ngày đông giá rét. Nếu có thể đi sớm, vẫn nên đi sớm chút thì tốt hơn. Nhưng khi nào rời kinh có thể đưa Thất Lang cùng rời kinh không, Ứng Tiểu Mãn không chắc.
Đêm qua nghĩa mẫu còn nói thầm với nàng. "Làm quan kinh thành sao lại bận rộn đến vậy chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT