Ứng Tiểu Mãn thăm dò nhìn ra ngoài đình, bên cửa sân quả thật không có bóng người, nàng tiếc nuối tiếp tục ăn sơn trà.
"Huynh là người Yến gia, lại là huynh đệ của cẩu quan, không thể để cho huynh sắp xếp thân phận giả cho ta được, quá nguy hiểm. Báo thù thành công, ta dùng phi trảo leo tường ra ngoài, huynh bị người trong nhà trách tội thì làm sao bây giờ. Không được, sự tình báo thù huynh nghĩ kế là được rồi, đừng nhúng tay vào."
Thất Lang cẩn thận suy nghĩ lại những lời này, cảm nhận được một chút ngọt ngào từ trong từng chữ: "Tiểu Mãn hiểu tâm ý của ta, tất cả đều trong mấy câu này.”
Ứng Tiểu Mãn cười với hắn, nghiêm túc nói cảm ơn, "Đêm nay huynh che giấu giúp ta, ta nên cảm ơn huynh mới phải."
Hai người ăn xong quả sơn trà cuối cùng, Yến Thất cầm khăn tay lau tay, "Như vậy đi, mặc dù ta không tiện xếp thân phận giả cho nàng nhưng có thể dẫn nàng đi một vòng chung quanh Phong Tùng viện. Để nàng nhận biết địa thế."
"Được không?" Ứng Tiểu Mãn rất kinh ngạc, vui sướng lại có chút lo lắng, "Sẽ không vô tình đụng phải cẩu quan chứ?"
"Không đâu." Thất Lang đứng dậy bình tĩnh dẫn đường, "Đêm nay Cẩu quan không ở Phong Tùng viện."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT